Teya Salat
Huyền Của Ôn Noãn

Huyền Của Ôn Noãn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323983

Bình chọn: 9.5.00/10/398 lượt.

nhìn A Quyền, lại nhìn Dương Văn Trung:”Phải làm sao bây giờ?”

Chuyện này vừa nói ra, đến cả Dương Văn

Trung quen nhìn gió chuyển khôn lường trên thương trường cũng há hốc

mồm, đấu đá với người ông lành nghề, nhưng bắt cóc không may gặp chuyện

bất lợi, kế tiếp nên làm gì ông cũng không biết.

Kế hoạch vốn dĩ của ông là muốn lợi dụng Ôn Noãn để tra tấn tên Chu Lâm Lộ xảo trá, còn việc đi hay ở của cô

phải phải đến lúc đó mới có thể quyết định, tuy rằng nóng nảy sinh độc

ác, nhưng ông ta biết tội nhận hối lộ và giết người khác nhau cực kì

lớn, mua súng lục là để tiến hành bắt cóc và phòng thân, ông vẫn chưa

ngu đến mức trở thành tội phạm án mạng nghiêm trọng.

Chính là không ngờ lại bị dăm ba câu của Ôn Noãn dụ đến một kẻ trộm thuyền ngoài dự liệu, lời uy hiếp của Chiếm

Nam Huyền còn vang vẳng bên tai, hiện tại cho dù ông thật sự dám quyết

tâm giết cô, cũng không dám đặt cược tính mạng người nhà mình từ trên

xuống dưới, đã đâm lao đành phải theo lao, ông thật sự không biết phải

làm sao bây giờ.

Dây thừng trên cổ tay cũng bị cởi bỏ, Ôn Noãn được tự do đứng lên hoạt động tay chân.

A Quyền vẫn có chút dè chừng:”Cô phải cam đoan chúng tôi có có việc gì.”

Ôn Noãn khẽ cười:”Cậu yên tâm, Nam Huyền sẽ không làm gì các cậu đâu.”

“Bảo bối, em chắc chắn?” Tiếng nói lãnh

đạm mang theo chút giễu cợt không biết từ nơi nào truyền đến, nhưng lúc

này Ôn Noãn chỉ cảm thấy hoa mắt, phút chốc mấy bóng đen phá cửa sổ lao

vụt vào, ba người trong phòng còn không kịp quay đầu lại đã bị sáu khẩu

súng lục dí vào đầu.

Chiếm Nam Huyền đi vào từ cửa chính,

theo thứ tự bước vào còn có Cao Phóng, Âu Dương Cúc Hàm và Quản Dịch,

Quản Dịch đong đưa cái đầu:”Tiểu Ôn muội muội, em rất không ngoan nhé.”

Giống như không nghe thấy gì, Ôn Noãn bình tĩnh nhìn Chiếm Nam Huyền, nhìn bộ lễ phục màu trắng trên người anh.

Nụ cười được tạo thành nhờ tình huống bất ngờ bên môi cô chướng mắt khác thường, anh dịu dàng nói:’Em chơi rất vui?”

Trong nháy mắt, thật sự chỉ là trong nháy mắt, hai hàng lệ chảy xuống gò má cô.

Anh cuối cùng không nói nên lời, tầm mắt dừng lại trên chiếc ghế dựa phía sau cô, bỗng nhiên đá một cước, chiếc

ghế bị đá xa hai met rầm cái đạp vào người Dương Văn Trung, trong không

gian yên tĩnh như chết chợt vang lên một tiếng thét thảm thiết, anh khẽ

thở dài, tiếng thở dài mỏng manh giống như ẩn chứa áp lực vạn năm, mà

cho tới hôm nay vẫn khó có thể giải phóng.

Anh nghiêng đầu:”Cao Phóng.”

“Yên tâm, tôi sẽ xử lý.” Cao Phóng phất tay, những người mặc comple đen giầy da lập tức lui xuống phía sau.

Ánh mắt vô tình lướt qua mặt cô, Chiếm Nam Huyền xoay người bước đi.

Cô ngơ ngác nhìn theo bóng dáng anh sải

bước rời đi, người giống như cắm rễ không thể động đậy, nước mắt trên

mặt không tiếng động càng chảy nhiều.

Âu Dương Cúc Hàm lắc đầu, đẩy đẩy cô:”Ôn mĩ nhân, đi đi.” Suy nghĩ vì sinh linh thiên hạ vẫn nên chạy theo nhanh đi, nếu không một lúc sau đừng nói là núi lửa núi băng, mà ngay cả

Himalaya cũng sẽ nổ tung.

Cô “a” một tiếng, nhìn về phía Âu Dương

Cúc Hàm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lại nhìn vẻ mặt bất bình của

Quản Dịch và nụ cười cổ vũ của Cao Phóng, người như mới tỉnh mộng, vội

vàng nói:”Cao Phóng, xin đừng làm khó bọn họ, tôi đã đồng ý—-“

“Tôi biết rồi, mau đi đi.”

Cô chạy như bay ra ngoài, dùng tốc độ

nhanh nhất bổ nhào ra khỏi tòa nhà, chặn trước đầu xe thể thao vừa khởi

động của anh, hai người đối diện qua lớp kính thủy tinh, cô lao tới mở

cửa chạy vào trong xe, giây tiếp theo xe đã phóng vụt ra ngoài.

Dọc đường đi không ai nói gì, cô biết lúc này anh thật sự tức giận.

Sợ hãi nhìn anh, anh nhìn không chớp mắt bầu trời u ám đầy mây đen bên cạnh.

Cắn chặt môi dưới, cô cúi đầu, nhìn đầu gối mình.

Giống như mười năm trước, không có lời

giải thích nào, cô vẫn im lặng không nói một câu, thứ đổi lại chính là

vô lăng bị anh nắm càng lúc càng chặt, trên bề hợp kim titanium dường

như in lại dấu tay anh, vòng tròn trong tay đột nhiên xoay tròn 180 độ,

xe vốn chạy về đường Lạc Dương bỗng nhiên thay đổi tuyến, cô còn chưa

hiểu được tại sao sự tức giận của anh lại tăng vọt, xe rất nhanh đã dừng trước Nhã Trúc viên cô ở.

Anh một cước đá văng cửa xe.

Cô sợ hãi theo sát xuống xe, trong trí

nhớ anh chưa từng thực sự tức giận với cô, Chiếm Nam Huyền như thế này

rất xa lạ, khồng hề quen biết, làm cô sợ tới mức hoàn toàn không biết

phải làm sao.

Mở cửa vào nhà, anh sải bước đi vào phòng cô, tìm loạn cả bàn trang điểm lên.

“Anh….tìm cái gì?” Cô hoang mang hỏi.

Anh không nói một tiếng, duỗi tay kéo

ngăn kéo ra, dùng sức quá mạnh nên cả ngăn kéo rơi bộp xuống sàn, vé máy bay, hộ chiếu và chứng minh thư của cô văng ra, anh mím chặt môi, cúi

người một tay quơ lấy, cuối cùng cũng nói chuyện nhưng giọng lại lạnh

như hàn băng:”Mười một giờ năm mươi? Còn kịp.” Xoay người bước đi.

Ôn Noãn từ khi lên xe vẫn lo lắng đề phòng, bây giờ rút cục cũng biết anh muốn làm gì.

Cô đứng tại chỗ không nhúc nhích, để mặc nước mắt trên mặt tùy ý giàn dụa.

Anh đã ra khỏi phòng bỗng nhiên quay lại, nắ