XtGem Forum catalog
Huyền Của Ôn Noãn

Huyền Của Ôn Noãn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323990

Bình chọn: 7.5.00/10/399 lượt.

ng lên, sau đó những nhân viên ngiệp vụ đang rỉ tai tán phét cũng tản đi.

Ngoài sân bay, trong dòng xe cộ đi đi lại lại, có một chiếc xe thể thao màu sapphire vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Ánh nắng mặt trời ngoài kia chói chang khác thường, nhưng trong xe lại u ám tới mức không gì có thể sống sót.

Ôn Noãn lẳng lặng ngồi trong đại sảnh

chờ máy bay, cho tới khi mọi người đều đã đứng lên đi đăng kí, cho tới

khi loa phát thanh phát ra vô số lời thúc giục cô nắm chắc thời gian,

cho tới khi trễ giờ máy bay đã cất cánh, cô vẫn ngơ ngác ngồi trong đại

sảnh thưa thớt bóng người.

Khi di động trong túi vang lên, cô không biết mình đã ngồi bao lâu.

Đây tôi đứng giữa Bressanone

với những vì sao trên trời

phải chăng chúng sáng hơn cả Brenner

và đang theo một hướng khác

em sẽ là sự từ bỏ nhẹ nhàng,

tôi phải đi theo con đường khác

và chuyến tàu sẽ mang tôi về phía trước

mặc dù trái tim tôi chắc sẽ còn ở lại

Những đám mây giờ đang bay qua tôi,

và vầng trăng vừa nhô lên

tôi phải để lại những vì sao phía sau lưng,

chúng là những gì lấp lánh trên bầu trời em.

Cô bình tĩnh nhìn tên Chiếm Nam Huyền

chớp lóe trên màn hình di động, không biết nó vang mấy lần, chỉ biết

giây tiếp theo ngay sau khi tiếng ca kết thúc tiếng chuông biến mất vẫn

sẽ nhấp nhoáng lặp đi lặp lại.

Nhẹ nhàng cắt đứt điện thoại, cô đứng dậy rời đi.

Men theo lối ngược lại đi ra khỏi trạm

kiểm quan, cô tới quầy bán vé mua vé chuyến bay sắp cất cánh nhất, sau

đó đi từng bước tới chỗ đăng kí thủ tục, lại đi vào cửa kiểm quan lúc

trước anh tiễn cô, khi qua sợi dây chuyền trong tay cô lại bị cảnh báo,

nhân viên kiểm an kinh ngạc nhìn cô, lấy dụng cụ đảo qua cho có lệ rồi

để cô đi.

Đi qua một lối đi thật dài, tìm được cửa

đăng kí, xếp hàng, kiểm vé, tiến vào lối làm thủ tục, mãi cho đến khi

vào trong khoang tìm được chỗ ngồi xuống, cô vẫn mông lung không biết

mình sắp bay đến nơi nào.

Di động vẫn không ngừng vang lên, một lần, một lần, lại một lần.

Cuối cùng cô nhấn nút nhận cuộc gọi, chậm

rãi đưa di động áp vào bên tai:”Tổng giám đốc Chiếm, không phải ngài

muốn tôi cho ngài một con đường sống sao?” Cô nói, nước mắt đã ngừng từ

lâu lại yên lặng ứa ra, từng giọt từng giọt thành dòng chảy xuống, thấm

ướt mảnh đá trong tay.

“Xin lỗi.” Giọng anh khàn khàn.

Nỗi tủi hờn nháy mắt tràn ra, cô nức nở không kiềm chế được.

“Bao nhiêu năm qua tại sao anh vẫn không

để em một con đường sống? Bao nhiêu đêm, khi em ngồi một mình trong bóng tối nhắm mắt lại đều cầu nguyện ông trời, cầu ông sáng hôm sau khi tỉnh lại đã quên anh, chỉ cần quên anh, lòng sẽ không đau nữa, anh đã thử

qua cảm giác nhớ đến nỗi đau không thể đè ép xuông chưa? Anh đã thử qua

cảm giác khóc mãi khóc mãi cho đến khi hương vị nóng hổi trở nên lạnh

lẽo như băng chưa? Anh đã thử qua cảm giác nhớ một người nhớ đến không

thể kìm chế lại không thể gặp chưa? Anh đã thử qua cảm giác nhìn người

mình yêu sóng đôi bên người con gái khác chưa?”

Bên kia lâm vào trầm tĩnh im lặng.

“Anh đã thử qua cảm giác giằng xé khi yêu

một người lại cảm thấy mình không thể hưởng hạnh phúc đó bao giờ chưa?

Anh đã thử qua cảm giác hận một người lại giống như bị trúng độc, không

thê rời đi mà chỉ có thể ở yên tại chỗ thừa nhận nỗi đau đớn thương tổn

không ngừng chưa? Anh đã thử qua cảm giác sợ hãi tột độ khi nhìn thấy

người mình yêu nhất đứng với người con gái khác trong giáo đường chưa?

Anh có biết lúc ấy em nghĩ thế nào không? Em tự nói với chính mình, nếu

anh thật sự cưới cô ấy, em sẽ đoạt lấy súng của Dương Văn Trung tự sát,

anh đã muốn tra tấn em như thế, vậy em chết, em chết anh đã vừa lòng

chưa?”

Tiếng khóc của cô còn chưa dứt, một bóng hình đã xuất hiện cạnh cửa khoang máy bay, trong mắt hằn nổi tơ máu.

Nước mắt giàn dụa, trước mắt tất cả đều mơ hồ, giống như làn sương mù trên mặt biển, cô không nhìn rõ được gương mặt anh.

Anh đi tới ôm ngang lấy cô, cô khóc quá mệt hoàn toàn đã không còn chút sức lực nào chống cự.

Ôm cô đi ra khỏi khoang máy bay, đi qua

lối đi thật dài, đi khỏi trạm kiểm quan, đi ra sân bay, anh đặt cô vào

trong xe, lẳng lặng lau đi nước mắt và hơi nước trên đôi mắt sưng đỏ

không chịu nổi của cô, thắt dây an toàn cho cô.

Xe chạy nhanh khỏi sân bay trong ánh nắng chiều rực đỏ.

Đi một đoạn lại thấy đường ra đường vào

trên trên dưới dưới, hoặc là một ngã ba đường cao tốc, nhiều con đường

ra như vậy có lẽ tùy tiện chọn một đều có thể tới nơi bọn họ muốn trở

về, nhưng mà theo thói quen mọi người vĩnh viễn sẽ chọn con đường nào

tiện và nhanh nhất, trực giác cho rằng các hướng khác đều là đi vòng

vèo, mà lại quên rằng có đôi khi con đường tiện và nhanh nhất cũng có

thể là con đường dài nhất.

Một đường đi tới cuối, rốt cuộc tới một lối ra duy nhất.

Khi đường tròn mặt trời hoàng hôn ẩn vào sau góc tòa cao ốc, xe trở lại dưới lầu nhà cô.

Anh tắt máy, tiếng vang dần im bặt, hai người ai cũng không nhúc nhích.

Hồi lâu sau, bàn tay tĩnh lặng như ánh

trăng nhạt của anh rốt cuộc cũng buông xuống, thọc vào trong túi

quần:”Hôn lễ là anh chuẩn bị