
ửa giờ nữa hôn lễ của anh sẽ cử hành trong giáo đường.
A Quyền đứng một bên đã cực kì mất kiên nhẫn:”Này! Cô nói sao chỉ có một trăm nghìn là có ý gì?”
Cô nhìn cậu ta, lại nhìn đồng hồ, cuối
cùng tầm mắt dừng lại trên chiếc TV đã cũ, lúc đó bỗng như mây bay trời
quang, vẻ lo lắng vẫn bồi hồi trong mắt cô chợt tản đi, trên mặt chậm
rãi hiện lên ý cười, nụ cười kia từ khẽ cười thành cười mỉm, sau đó
nhanh chóng trở thành một nụ cười rạng rỡ, giống như ánh sáng muôn ngàn
vì sao đang hội tụ trên mặt cô, sáng rõ mà hồn nhiên, xinh đẹp đến mức
kinh tâm đoạt phách.
Nhưng ông chú và hai chàng trai đeo mặt nạ đằng sau đều kinh sợ vì nụ cười đó, ngơ ngác nhìn cô.
“A Quyền, A Long, chú, cám ơn ba người,
cám ơn! Tôi nhất định sẽ hậu tạ các người thật hậu hĩnh, cho dù các
ngươi muốn gì, tôi sẽ sẽ làm đúng như những gì các người muốn.”
Cô ta nói gì? Cám ơn—hậu tạ bọn họ?!
Những lời này phát ra từ miệng một người đang bị trói, tuyệt đối sẽ
khiến người khác hoài nghi có phải cô sợ tới mức đầu óc choáng váng nói
năng lộn xộn rồi không, A Long lo lắng kéo kéo áo A Quyền,”Cô ấy—cô
ấy—-có cần đưa cô ấy đi khám không?”
A Quyền quay đầu lại bực mình mắng:”Mày
cũng điên rồi à?!” Lại nhìn vẻ mặt vô cùng chân thành của Ôn Noãn, không giống nói dối hoặc hù dọa người khác, cậu ta không nhịn được bĩu
môi:”Nếu cô thật sự có bản lĩnh như vậy, cho tôi một triệu là được rồi.”
“Được, tôi cho cậu.” Cô lập tức đồng ý.
A Long ngây ngốc:”Một, một, một triệu?!”
Ôn Noãn nhìn về phía ông chú:”Ông biết tôi có thể cho con số này, đúng không?”
Đôi mắt nhíu lại sau mặt nạ tức khắc đảo
vô số lần, giống như đang cân nhắc điều gì đó, mà ông ta chần chờ không
lên tiếng phủ nhận không thể nghi ngờ cũng ngầm thừa nhận lời cô, điều
này khiến A Quyền cũng như A Long trợn tròn mắt, trong mắt bất giác toát lên vẻ sợ hãi.
Bởi vì cần gấp một số tiền cứu mạng, cho nên ở một đêm nào đó trong ngõ nhỏ hắc ám bị ông chú này ngăn lại, muốn bọn họ giúp bắt một cô gái đến để dạy cho một bài học, không cần vài
phút cậu và A Long đã bị thuyết phục, lấy trước năm mươi nghìn sau đó
thêm một trăm nghìn thù lao, không kịp nghĩ lại nếu ông chú này có tiền
như vậy sao không tìm người trên đường, sau khi nghe đối phương hứa hẹn
sẽ không đả thương người ông ta liền đồng ý.
Nhưng, một triệu…. Cô gái xinh đẹp nhìn
qua khí chất vô cùng quý nhã lại khiến người ta có cảm giác đã gặp qua ở nơi nào này lại đồng ý cho bọn cậu một triệu! Con số trên trời như vậy
ám chỉ rằng—-rất có thể bọn họ đã bắt người cả đời này không thể đắc tội nổi.
Cậu túm chặt lấy tay A Long:”Chúng ta đi, đi mau!”
“A Quyền, làm sao vậy? A Quyền?!” A Long lảo đảo theo sau cậu.
Ôn Noãn lo lắng muốn nhảy lên khỏi
ghế:”Đừng đi! Tôi nói thật!” Quên mất cổ chân đang bị trói, cô mới đứng
lên đã ngã xuống mặt đất, khẽ kêu đau, đồng hồ trên tường đã chỉ mười
giờ mười lăm, giãy dụa muốn đứng dậy nhưng vẫn là phí công, hốc mắt cô
đỏ bừng:”Xin hai người, đừng đi…” Mái tóc ngắn mỏng như hoa lê đái vũ
mang theo khuôn mặt yếu đuổi lộ vẻ bất lực, cực kì giống một đứa bé lạc
đường, A Long quay đầu lại nhìn thấy cô chợt thấy ngực đau xót, cậu
giật tay A Quyền chạy lại nâng cô lên, nói với ông chú:”Chúng tôi trả
tiền lại cho ông, ông thả cô ấy đi.”
“Cám ơn cậu.” Ôn Noãn cắn môi dịu đi
chút cảm xúc, nếu không nói sẽ không kịp, cuối cùng bất chấp tối kị vạch trần thân phận toán cướp, cô vội vàng nói:”Dương Văn Trung, tôi không
biết tại sao ông lại bắt tôi, nhưng xin hãy nghe tôi nói, cho dù ông
muốn cái gì muốn làm thế nào, có một người nhất định có thể làm được.”
Dương Văn Trung bị tố cáo thân phận tháo mặt nạ xuống, áp bức nhìn cô chằm chằm:”Chu Lâm Lộ ở đâu?”
Ôn Noãn ngẩn người, sao ông ta lại muốn
tìm Chu Lâm Lộ? Lâm Lộ đã làm gì ông ta—–“Anh nuôi Dương Văn Trung lâu
như vậy đơn giản chỉ vì ngày hôm nay.”—-lời Chu Lâm Lộ từng nói thoáng
hiện lên trong đầu cô, cô giật mình hiểu ra, hiển nhiên là anh sai cấp
dưới tiết lộ bản ghi chép ăn hối lộ của Dương Văn Trung mới có thể khiến vụ hợp tác giữa Đại Trung và Đại Hoa mắc cạn, đồng thời cũng khiến
Dương Văn Trung thân bại danh liệt.
“Lâm Lộ đi Macao, hơn nữa ông tìm anh ấy cũng không ích gì đâu, chúng tôi đã li hôn rồi.”
“Cái gì?!”
“Ngày chúng tôi kết hôn ở Florida cũng đã li hôn rồi.”
“Cô muốn đùa tôi?” Ông ta đột nhiên rút một khẩu súng từ túi quần ra.
A Quyền nhanh tay kéo A Long đang shock
ra sau mình, cảnh giác nhìn họng súng tối om của Dương Văn Trung đang
đặt trên huyệt thái dương Ôn Noãn.
Dương Văn Trung nở miệng nói:”Mày có
biết tao đã phải khó khăn thế nào mới bắt được mày đến đây không? Nó li
hôn với mày?! Nó li hôn với mày còn có thể thuê người mỗi ngày âm thầm
đến bảo vệ mày? Nó li hôn với mày mà lại tuyên bố với bên ngoài không ai được động đến mày?”
Nỗi đau bên tai truyền đến khiến Ôn Noãn nhíu chặt mày, cô trầm giọng nói:”Tôi không lắm ông đang nói gì, nhưng
tôi không đùa ông, bây giờ ông tìm Lâm Lộ thật sự chẳng có tác dụng gì,
người ta không ở trong nước, chưa chắc tôi đã có thể liên lạc với anh