Teya Salat
Huyền Của Ôn Noãn

Huyền Của Ôn Noãn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324000

Bình chọn: 8.5.00/10/400 lượt.

cho Nhất Tâm, còn em, anh chỉ chuẩn bị vật

này.” Giọng anh thong thả vang lên mang theo tiếng khàn khàn xa lạ cô

chưa từng nghe qua, quanh quẩn trong không gian xe rộng rãi khiến người

ta kì quái cảm thấy xa xôi, hoang vắng và trống trải.

Trong lòng bàn tay mở ra của anh có một

chiếc hộp đã mở hé, trong hộp là một cái nhẫn bạch kim không khảm loại

đá quý nào, tạo hình độc đáo tao nhã giống hệt cái anh đang mang trên

ngón áp út.

“Anh không thích cái nhẫn em đeo, cho nên khi đi Mĩ đặt làm một đôi này.”

Ai biết sau khi trở về cảm xúc mâu thuẫn

của cô đối với anh lại lớn như thế, bởi vậy cũng khiêu khích sự tức giận của anh, có chút tự giễu cong miệng, khi anh một mình đối mặt với cô sẽ không thể khống chế được tính tình, cũng không biết đó là bất hạnh của

cô hay là bất hạnh của anh? “Khi đó anh nghĩ, không đưa nhẫn để xem cô

gái này liệu có thể không quan tâm, tự cho mình khoan dung, ngấm ngầm

chịu đựng như lúc trước được nữa không.”

Cô bình tĩnh nhìn phía ngoài cửa kính xe, không lên tiếng, cũng không quay đầu lại.

“Không nói một tiếng đi biệt bảy năm, vừa

trở về bên cạnh đã vướng một tên Chu Lâm Lộ, biết cảm giác của anh

không?” Tuy rằng ngoài mặt không biểu lộ gì, nhưng trong lòng đã muốn

nhe răng cắn chết hắn.

“Năm em tốt nghiệp đại học anh bắt đầu xây nhà, toàn bộ dựa vào sở thích của em, lớn từ phong cách chỉnh thể đến

các đồ trang trí thiết bị nhỏ nhặt, ngay cả một cái lót chén vụn vặt

nhất hay một cái thìa cũng không thoát khỏi thường thức sang quý mà hà

khắc của em, nhưng mà lại không cách nào bỏ xuống tôn nghiêm sớm đã bị

em chà đạp, anh không thể chủ động bày tỏ, cho dù anh cũng cảm thấy cách nghĩ này không thể tha thứ.” Giống cô, trên lưng anh cũng mang theo

vong hồn của cha, buông tha chính mình? Nói dễ hơn làm.

“Bảy năm mọi chuyện thay đổi giống như một cái vực sâu, em sẽ không đi đến, anh cũng không thể bước qua, nhưng

không từ bỏ được, vẫn luôn không từ bỏ được, cuối cùng đành phải tự lừa

mình dối người, cố ý vô tình để mẹ biết được lòng anh, lợi dụng bà nghĩ

cách đưa em vào Thiển Vũ…Hai năm trôi qua anh vẫn luôn chờ, chờ khi em

chịu buông chuyện cũ xuống, chịu buông tha anh và chính bản thân em,

nhưng không thể, anh không thể đợi được, dường như em không định làm gì, em căn bản không định đối mặt với anh, suốt hai năm, tên người đứng

cạnh tên em bị người ta chỉ trỏ bình luận, ngoài Chu Lâm Lộ vẫn là Chu

Lâm Lộ.”

Bởi vì anh hoàn toàn đã hết kiên nhẫn, nên sắp xếp Dương Ảnh thăng chức rồi xuất ngoại, bảo Trì Bích Tạp chọn thư

kí mới cho anh, không ngoài dự kiến, người mẹ hiền lành tốt bụng của anh quả nhiên nhúng tay vào, sau mười năm chia cách cuối cùng cô vẫn quay

trở về bên anh.

“Anh rất rõ ràng, mối tình trong quá khứ

kia đối với em là một tai họa mang tính hủy diệt, đằng sau cái vẻ giống

như tự tin của em thật ra là sự nhút nhát vô cùng, rõ ràng muốn anh lại

luôn chùn bước, vừa sợ không chịu đựng nổi sự cự tuyệt của anh, vừa sợ

chính mình không thể cho anh hạnh phúc, một khi đã bị rắn cán, có thể em còn sợ hãi hơn cả anh, lo lắng không biết khi nào mình sẽ lại làm tổn

thương anh giống như lúc trước.”

“Anh có thể hiểu nỗi khổ của em, nhưng

không thể chấp nhận em bởi vì vậy mà chùn bước, anh chờ em đã lâu lắm,

lâu lắm rồi, bởi vậy anh gấp gáp khát khao em yêu anh, khát khao em

chung thủy, kiên định, quên quá khứ, yêu anh đến chết không từ bỏ.”

Bởi vậy anh mới không nhịn được ra tay, từng bước từng bước dụ cô tiến vào cái bẫy tình yêu anh bố trí.

“Mục đích của anh đối với em chỉ có một,

lúc trước là em không cần anh, cho nên nhất định phải là em tự chủ động

mở miệng yêu cầu anh trở về bên em, cho dù em làm gì anh đều có thể bao

dung, nhưng em nhất định phải có một câu trả lời cho bao năm chờ đợi này của anh.”

Anh không định giẫm lên vết xe đổ lỗi lầm

đã từng mắc phải, anh sẽ không để cho tình yêu của mình lần thứ hai đi

tới tình thế mất cân bằng.

“Anh nghĩ, anh không thể giống như trước

đây tự đóng gói mình đưa tới trước mặt em, mà phải để em học được cách

có thể lấy tình cảm sâu sắc đồng dạng của em đổi với anh, để em học được cách mở miệng cầu xin anh, bởi vì chỉ khi em yêu cầu hứa hẹn với anh,

khi em chủ động hứa với anh, em mới có thể hiểu rõ trách nhiệm của bản

thân đối với tình cảm này, chỉ có như vậy em mới có thể hiểu rõ tầm quan trọng tồn tại của anh, quý trọng nỗ lực của anh.”

Anh cho rằng mình không hề sai, cho nên căn bản không ngờ lại dồn ép cô tới mức chạy đi kết hôn.

“Quãng thời gian em xuất ngoại anh thực

hoang mang, vì em, anh thành lập Thiển Vũ, vì em, anh bố trí vệ tinh

trên trời, vì em, anh xây nhà, vì em, anh không biết dáng vẻ những người phụ nữ khác ra sao, anh mua nhà máy sản xuất dược nổi tiếng nhất thế

giới chỉ vì muốn tìm ra loại thuốc trị vết thương trong trái tim em, từ

khi biết em đến nay, em chính là cả thế giới của anh. Mười năm trong thế giới không có em anh thậm chí còn không biết nó có hình dạng thế nào

nữa.”

“Anh nhiều lần tự hỏi mình, hao hết tâm

huyết và tâm cơ cả đời như vậy, tại sao đến