
tụng kinh cầu nguyện.
Quan Dịch thầm thở dài, thả điện thoại
vào trong túi, lấy chiếc hộp nhung đựng nhẫn trong túi ra, điện thoại
không người tiếp ngừng rung trong túi quần, nhưng chỉ một giây sau lại
bắt đầu rung lên dữ dội, anh khó xử lần thứ hai lén nhìn Chiếm Nam
Huyền.
Bạc Nhất Tâm khẽ liếc hai người, nụ cười trên mặt không biết từ lúc nào đã có chút cứng nhắc.
Chiếm Nam Huyền khẽ mím môi lộ ra sự tức giận thấu xương, anh đè thấp giọng lạnh lùng nói:”Nếu cô ấy muốn nói
chúc mừng thì cám ơn cô ấy giúp tôi, nếu là việc khác, tất cả đều không
tiếp.”
Thánh chỉ đã hạ, Quản Dịch vội vàng lấy di động ra, nhẹ tay nhấn:”Ôn Noãn?”
Cha xứ đã tụng kinh cầu nguyện xong ngẩng đầu lên,”Chiếm Nam Huyền tiên sinh, ngài có đồng ý——“
“Nam Huyền!” Quản Dịch thất thanh kêu lên, nghi thức bị cắt ngay tại chỗ.
Bất chấp vẻ mặt ngạc nhiên của cha xứ và khách quý dưới đài, Quản Dịch vội vàng nhét di động vào trong tay Chiếm Nam Huyền,”Không phải cô ấy không muốn đến, mà căn bản là cô ấy không
thể đến được!”
Chiếm Nam Huyền quan sát Quản Dịch, cầm
lấy điện thoại đưa tới bên tai, không biết đối phương nói gì, anh hơi
chấn động, giống như không chắc chắn:”Ông nói lại lần nữa xem?!”
Dường như đối phương nói lại một lần,
anh hạ nửa đôi mi dài xuống, vẻ mặt bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng, nhìn không ra nửa điểm rung chuyển:”Tôi biết rồi, ông đừng ngắt điện
thoại, chờ tôi một chút.” Anh buông điện thoại, nhưng không ngắt, chỉ là buông xuống.
Một tay cầm điện thoại, một tay đút vào
túi quần, nghiêng đầu nhìn quyển thánh kinh trước mặt cha xứ, mâu quang
vô thức dừng lại trên mặt giày da bóng loáng của Quản Dịch, trong vài
giây ngắn ngủi cánh môi mím chặt, buông ra, lại cắn, tựa như cho đến tận lúc này anh mới tiếp nhận được sự thật truyền đến trong điện thoại, vẻ
mặt bình tĩnh từng tấc từng tấc khẽ nứt, hiện ra điềm báo một trận phẫn
nộ điên cuồng.
Ngay sau đó tất cả người xem truyền hình trực tiếp trên TV đều kinh sợ nhảy dựng lên, chỉ thấy chú rể một thân
lễ phục màu trắng giống như thiên sứ kia bỗng nhiên tung chân đá vào lễ
án, lực tác động quá mạnh khiến lễ án làm bằng gỗ trầm nguyên khối đổ
sập xuống ngay lập tức, nếu không phải là Quản Dịch nhanh nhẹn kéo cha
xứ đang bị dọa choáng váng, giờ phút này có lẽ ông ta đã trở thành oan
hồn dưới án rồi.
Cơn bùng phát bất chợt của anh khiến cô
dâu sợ hãi lùi về phía sau, một bóng người nhanh chóng chạy đến đỡ lấy
eo Bạc Nhất Tâm, theo bản năng kéo cô vào trong ngực, Phan Duy Ninh hét
lớn:”Chiếm Nam Huyền, anh điên rồi?!”
Lễ án sập đụng lẵng hoa bên cạnh và các
mối trang trí liên tiếp, tiếng đổ rầm rầm dẫn đến tiếng thét chói tai
kinh hoảng của các bà các cô, hiện trường cực kì hỗn loạn.
Chiếm Nam Huyền lấy hộp nhẫn trong tay
Quản Dịch đưa cho Phan Duy Ninh:”Bây giờ cậu lấy cô ấy ngay cho tôi! Nếu trong nửa giờ hôn lễ vẫn chưa hoàn thành, tôi sẽ cho người tới đánh
chết tươi đứa con của cậu trong bụng cô ấy.”
Đi nhanh ra ngoài, cuối cùng anh cầm lại di động, thanh âm như lưỡi dao băng cắt ngang bầu trời dưới ánh nắng
chói chang:”Dương Văn Trung, ông nghe đây, cho dù ông có yêu cầu gì tôi
đều đồng ý, nhưng có một điều, tim Ôn Noãn không được tốt lắm, phiền ông để ý kĩ cô ấy, nếu cô ấy có chuyện gì, tôi sẽ treo một nhà mười bảy
khẩu của ông lên nóc đỉnh quảng trường Thiển Vũ.”
Không đợi đối phương trả lời Chiếm Nam Huyền đã ngắt điện thoại.
Khi anh đi ra khỏi giáo đường tín hiệu
TV ngay lập tức bị gián đoạn, trên màn hình còn lại những bông hoa tuyết xào xạc, quảng cáo chen vào, cho thấy trực tiếp đã hết, A Long chăm chú nhìn chằm chằm vào TV lúc này mới khép lại cái miệng đang mở to.
“Thật là lợi hại…” Cậu quay đầu lại nhìn Dương Văn Trung, có chút vui sướng thấy người gặp họa:”Ông xong đời
rồi, anh ta tức giận như thế kia mà.”
Dương Văn Trung cực kì lo lắng, giương cao tay tát Ôn Noãn một cái;”Mày hãm hại tao?!”
“Đừng quên một nhà mười bảy khẩu của
ông.” Giọng nam lạnh lùng xen vào khiến Dương Văn Trung cố gắng thu lại
cánh tay đang giơ giữa không trung, nổi giận ông ta trả lời lại một cách mỉa mai:”Mày cho rằng sau khi chuyện này lộ ra bọn mày còn có thể đi
sao?”
A Quyền bĩu môi:”Sao chúng tôi phải đi?”
Cậu liếc về phía Ôn Noãn:”Một triệu còn tính không?”
“Tính.” Cô lên tiếng trả lời, bình tĩnh
nói với Dương Văn Trung không biết làm sao đang đi tới đi lui:”Dương
tiên sinh, ông đừng kích động, tôi không hề hãm hại ông, anh ấy tức giận không phải là vì ông bắt cóc tôi.”
Ba người giống như quân cờ bị bài bố vô hình không thể hiểu.
“Vậy thì là vì cái gì?” A Long hỏi.
Ôn Noãn mỉm cười, anh tức giận là bởi vì—–anh vĩnh viễn không bao giờ còn cơ hội biết cô rốt cuộc có đến hay không nữa.
Không có ai nói nữa, một lát sau, hai
chân Ôn Noãn vì bị trói quá lâu máu không lưu thông được nên dần dần run lên, cô khó chịu dãy giụa.
A Long nhìn cô, vươn tay tháo mặt nạ
xuống, lộ ra một khuôn mặt khoảng chừng mười lăm tuổi cực kì thanh
tú:”Dù sao thì cũng lỡ rồi.” Cậu ngồi xổm xuống giúp Ôn Noãn bởi dây
thừng ở hai chân, ngẩng đầu