
“Thành thật mà nói tôi cũng không biết
là có liên quan gì.” Âu Dương Cúc Hàm khoanh hai tay lại, “Nhưng lần tôi nghe thấy cậu ta hát là vào năm nhất Đại Học, đại khái là không lâu sau khi bố cậu ta qua đời, có một ngày cậu ta từ bên ngoài về, cả người
thất hồn lạc phách, các cậu cũng không ở kí túc xá, cũng chỉ có tôi và
cậu ta ngồi ở sân thể dục uống rượu, uống xong cậu ta bèn hát, lúc ấy
cậu ta không khóc chút nào, nhưng mỗi một câu hát từ miệng cậu ta đi ra
đều khiến tôi cảm thấy cậu ta đã đau lòng đến mức không muốn sống thêm,
nghe mà sống mũi tôi cay cay, còn tưởng rằng liệu có phải cậu ta chia
tay với Bạc Nhất Tâm rồi không, ai ngờ sau khi uống xong cậu ta lại thì
thào một câu.”
Quản Dịch tò mò tới cực điểm,”Cậu ấy nói gì?”
“Cậu ta nói, cô ấy đi rồi.”
“Ai đi rồi?” Cao Phóng hỏi.
“Lúc ấy tôi cũng hỏi như vậy, vẻ mặt cậu ta dại ra rồi nói, Ôn Noãn, cô ấy đi rồi.”
Cao Phóng và Quản Dịch nhìn nhau.
Âu Dương Cúc Hàm thở dài:”Sau đó cậu ta
không nói gì nữa, nhưng tôi vĩnh viễn khắc sâu cái tên này, một tháng
sau Nam Huyền thành lập công ty, cả người giống như thay da đổi thịt,
ngoài học tập thì chính là làm việc, điên cuồng đến mức mỗi ngày chỉ ngủ ba giờ, không ngờ nháy mắt đã mười năm, trong mười năm đó tôi chỉ thấy
cậu ta hát và uống rượu một lần duy nhất.”
Vừa nói xong, Ôn Noãn mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối với chiếc quần dài màu ngọc trai đã đến.
Âu Dương Cúc Hàm nhảy qua, đi đến trước
mặ cô cười nói:”Chào Ôn Noãn, tôi là Âu Dương Cúc Hàm của chi nhánh
Thiển Vũ bên Mĩ, lần đầu tiên gặp mặt, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Ôn Noãn có chút không nhớ ra, lập tức nở ra một nụ cười:”Xin chào.” Trong đầu chợt lóe, “Âu Dương tiên sinh
là——-tổng giám đốc bên Mĩ? Sếp của Dương Ảnh?”
Quản Dịch cười hì hì:”Âu Dương biến thái không phải là sếp của cô ấy, mà là yêu nô của cô ấy.”
Âu Dương Cúc Hàm thét to:”Quản tiểu trư, cậu muốn chết đúng không? Dám ở trước mặt mĩ nữ chửi bới tôi như vậy?!”
Một cái điều khiển từ xa bay lên trời đánh thẳng về phía anh ta:”Cậu thử kêu lại một tiếng Quản tiểu trư thử xem!”
“Chỗ này không có người ngoài, kêu thì sao nào!” Âu Dương Cúc Hàm ngoài miệng kêu gào, đầu lại suy nghĩ sự rút lui nghiêm túc hiện tại của Quản Dịch, anh ta giả vờ mếu máo, quay đầu lại
nói với Ôn Noãn:’Vẫn là Ôn mỹ nhân tốt, sẽ không độc ác với tôi như Quản tiểu trư, đến đây, chúng ta cùng hát!”
Ôn Noãn che miệng:”Chiếm mĩ nam, Quản tiểu trư, Âu Dương biến thái, vậy Cao Phóng gọi là gì?”
“Cao cổ hủ.” Quản Dịch và Âu Dương Cúc Phàm trăm miệng một lời.
Cao Phóng bất đắc dĩ cười cười.
“Đến đây đến đây, hát nào hát nào! Quản
tiểu trư giúp tôi chọn bài “Tại sao lại yêu em như vậy”, Ôn mĩ nữ đêm
nay cứ như là một cô nữ sinh ấy, làm ơn hát cùng tôi nhé! Nếu không
chẳng may để hai quả cam trước ngực Quản tiểu trư ra tay, tôi sợ lúc đó
cậu ta sẽ yêu tôi mất!”
Quản Dịch buồn nôn nói:”Tên siêu cấp biến thái chết tiệt chẳng thay đổi gì cả!”
Âu Dương Cúc Hàm cong mày răn dạy:”Câm
miệng! Trẻ con không biết trên dưới, không được trở ngại tôi và Ôn mĩ nữ tâm sự!” Vừa quay đầu lập tức cợt nhả với Ôn Noãn,”Mỹ nữ em yên tâm!
Cho dù em có hát còn khó nghe hơn tiếng giết heo tôi cũng không để ý.”
Ôn Noãn bật cười.
Quản Dịch nói với Cao Phóng:”Hỏi xem Chiếm mĩ nam đến đâu rồi.”
Cao Phóng lấy điện thoại ra gọi cho
Chiếm Nam Huyền:”Còn thiếu mỗi cậu thôi đấy, khi nào thì đến?” Còn chưa
nói xong di động đã bị Âu Dương Cúc Hàm chộp lấy.
“Chiếm mĩ nam, nếu cậu không đến sẽ
không nghe được đoạn hợp xướng kinh điển của tôi và Ôn mĩ nữ đâu, rời
khỏi anh là ngốc là đúng hay là sai, là buông tha hay là yếu đuối….” Anh ta cố gắng kéo cao giọng lên, đột nhiên đảo mắt:”Mỹ nữ, em không muốn
hát cũng được, cho anh hôn trước một cái!” Nói xong liên chu môi nghiêng người về hướng cô.
Ôn Noãn sợ tới mức thét chói tai, cả người bắn lên khỏi sofa, khiến Quản Dịch cười to.
Nghe thấy tiếng kêu của cô Chiếm Nam Huyền giật mình, rõ ràng tức giận:”Tại sao cô ấy ở đấy?”
Âu Dương Cúc Hàm cười trộm:”Tôi cũng không biết, cậu đến rồi hỏi Cao Phóng nhé.” Nói xong trực tiếp ngắt điện thoại.
Mười lăm phút sau Chiếm Nam Huyền đẩy cửa vào.
Âu Dương Cúc Hàm vẫn chưa phát hiện ra
anh, vắt tay ngang qua vai Ôn Noãn, dùng giọng mệt mỏi nói với Ôn
Noãn:”Mĩ nữ, em muốn hát bài gì? Anh chọn giúp em! Bổn soái ca hôm nay
vì em làm trâu làm ngựa!”
Bị sỗ sàng ở trước mặt bao nhiêu người,
Ôn Noãn không biết làm thế nào, nhưng cũng vô cùng thoải mái, dùng ngón
trỏ đẩy cánh tay Âu Dương Cúc Hàm ra một đoạn, nửa đùa nửa thật nói:”Làm trâu làm ngựa tôi không dám nhận, ngoan, chạy sang một bên làm đứa bé
ngoan, dì sẽ vô cùng cảm kích.”
Cao Phóng phun hết rượu vang trong miệng ra, Quản Dịch cười sằng sặc:”Âu Dương ơi là Âu Dương! Lên núi nhiều quá cũng gặp cọp mẹ rồi.”
Ngay cả Chiếm Nam Huyền mặt mũi không
vui cũng buồn cười, đá một cái lên bắp chân Âu Dương Cúc Hàm:”Dì đã lên
tiếng, đứa cháu ngoan cậu còn không cút xa một chút?”
Âu Dương Cúc Hàm kêu thảm thiết không
ngừng, ôm chân bay nhanh trốn sang một góc, oan ức chu miệ