
giống anh, vậy thì đừng vọng tưởng anh sẽ lại trao trái tim chân thành
của mình ra.
Chỉ không ngờ tới lại khiến cô ngất ngay tại chỗ, đó thực sự không phải điều anh muốn.
Đau lòng cùng hối hận từ giây phút đó bắt đầu lan tràn trong tim.
Bệnh tình của cô chuyển biến nặng nằm
ngoài dự đoán của anh, mấy đêm canh giữ ngoài phòng cô trái tim hối hận
rối loạn, nghe những lời mê man trong mộng thỉnh thoảng gọi tên anh,
trong lòng chua xót không chịu nổi, không muốn gặp cô ư? Vậy tại sao
hàng đêm phải canh giữ ngoài cửa. Muốn gặp cô ư? Vậy tại sao vẫn không
chịu đẩy cửa đi vào.
Đối với tình cảm của cô cũng đã sinh ra chút mệt mỏi trong sự tra tấn lẫn nhau.
Hỏi chính mình, thật sự là anh quá cố
chấp, quá so đo sao? Nhưng anh đã sai một lần, sai ở khi đó yêu cô đến
mức không cần hồi báo.
Hậu quả quá tàn khốc, khiến anh trọn đời khó quên.
Anh quay đầu, nhìn về phía phong thư
chuyển phát nhanh lẳng lặng nằm trên bàn, bật lửa trong tay “tách” một
tiếng, châm điếu thuốc trên môi, hít thật sâu, kẹp điếu thuộc vào giữa
hai ngón tay, thở một hơi thật dài, dưới bầu trời đêm rộng lớn vô ngần
thủy tinh phản chiếu gương mặt lúc sáng lúc tối của anh, bên môi giống
như loáng thoáng mang theo ý cười nhạt.
Cô gái chết tiệt này, cô thật sự lại dám, lại dám, đối xử với anh như thế.
Ôn Noãn gả cho Chu Lâm Lộ.
Sau khi hai người chính thức đăng kí
liền đi Lisbon, Munich, Strasbourg và Iberia, lựa chọn địa điểm cũng
không có ý gì đặc biệt, chẳng qua chỉ là tùy tay chỉ trên bản đồ, cứ như vậy bất tri bất giác chơi hơn nửa tháng.
Mà đi càng nhiều nơi, cô càng nhớ một câu.
Thế gian rộng lớn bao nhiêu, vực tối trong lòng sâu thế đó.
Có một ngày, khi đang đi bộ trên đại lộ
Kloveniersburgwal ở Amsterdam, Chu Lâm Lộ có điện thoại, Ôn Noãn ngồi
trong một quán cà phê lộ thiên dễ chịu, nhìn mặt đường bị nước từ điểm
giữa chảy ra tách làm đôi, con kênh Klovenier Burgwal Canal nước xanh
sâu thẳm, sương khói mỏng manh gợn lên con sóng lăn tăn, cảnh sắc trí mĩ tới cực điểm.
Khi giương mắt lơ đãng thấy một bóng màu trắng đối diện, người đó tựa sậy non trắng xóa như nước một phương.
Biết rõ không thể là anh, trong lòng vẫn hơi chấn động.
Giống như cảm ứng được ánh nhìn chăm chú của cô, người đó quay đầu lại, khuôn mặt Bắc Âu anh tuấn lộ ra một nụ
cười thân thiện, chắc chắn là người xa lạ chỉ đi chung đường, khoảnh
khắc đó cô chợt nhận ra, cho dù cảnh có đẹp tới mức sương trắng chưa tan cũng không thể thay đổi người đứng hai bên bờ sông chỉ có thể ngóng
vọng sang.
Ai ở bên bờ nước, ai ở bên vệ sông, cho dù có bơi ngược dòng sang, cũng không thể ở bên người ai.
Chờ Chu Lâm Lộ nói chuyện điện thoại xong, cô nói:”Chúng ta về đi.”
Anh nhếch miệng cười vô cùng vui vẻ:”Ừ, nên về rồi.”
Cô duỗi cái thắt lưng đau nhức:”Có chuyện gì mà đắc ý thế?”
“Anh quên không nói với em—–“ Anh cố ý tạm dừng,”Anh gửi bản gốc giấy chứng nhận kết hôn của em cho Chiếm Nam Huyền.”
Cô nhìn anh, bưng chiếc ly đang đặt dưới bàn lên.
“Còn có một bức thư nữa, anh nói, về mặt thông tin—“ Chu Lâm Lộ xấu xa nhếch cao hai khóe miệng, cười trông cực
kì kiêu ngạo ti tiện, “Lời nói của hắn không bằng của anh, anh có thể
khẳng định đó là sự thật, em chẳng khác gì xử nữ cả.”
Một dòng chất lỏng nâu nâu phụt lên mặt
bàn, Ôn Noãn luống cuống tay chân lấy giấy lau mặt, vô cùng hậm hực:”Xem ra không chỉ có anh, ngay cả cà phê cũng chê em chưa đủ xấu.”
Mắt Chu Lâm Lộ lộ vẻ không hiểu:”Có
chuyện này phải nói cho em, hôm nay các tòa báo ở thanh phố Thân đều
đăng tải một tin tức, hôn lễ của Chiếm Nam Huyền cử hành trước dự định
vào ngày mùng tám tháng tám tuần sau.”
Vẻ mặt cô vẫn như cũ:”Chuyện đấy có liên quan gì đến anh hay em?”
“Chỉ là anh thấy buồn cười, chiêu này
của cậu ta mười lần chẳng sai, ba năm trước dùng đính hôn bức em về, bây giờ lại định dùng kết hôn.”
Im lặng, cô lắc đầu:”Lần này anh nhầm
rồi, anh ấy thực sự sẽ kết hôn.” Giống như bọn họ đã bước vào hôn nhân
trước, cô tin Chiếm Nam Huyền cũng sẽ cưới Bạc Nhất Tâm.
Chuyện anh đã quyết định chưa bao giờ thay đổi.
Chu Lâm Lộ lười biếng nói:”Hắn ta có làm thật hay không cũng chẳng sao, quan trọng là đi lâu như vậy rồi em đã
hết giận chưa?” Bỗng nhiên nghiêng người về phía trước, mặt đối diện với mặt cô, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô:”Bây giờ anh mới biết, Ôn
Noãn, thì ra em vẫn luôn là một con nhóc.”
Đôi mi dài của cô nháy một cái, lộ ra nụ cười cực kì quyến rũ:”Đương nhiên, lúc nào em mà chả 18.”
Anh bật cười, ánh sáng chói mắt lại hiện lên trong đồng tử:”Ngay cả khi Ôn Nhu có Lăng Chấp Ẩn em cũng phải khó
chịu vài ngày, Chiếm Nam Huyền từ trước đến nay luôn ngoan ngoãn phục
tùng em, bây giờ lại một bước không nhường, mọi thứ đều đối chọi gay gắt với em, có phải thiếu chút nữa khiến em tức điên không?”
Cô nghiêng đầu về phía sau, liếc mắt nhìn anh:”So với nhà phân tích tâm lý, anh thích hợp đi làm biên kịch hơn.”
Anh cười đểu:”Thế nào, có muốn gặp hắn
ta trước khi hắn kết hôn không?” Thu mình lại, nhàn nhã ngồi vào ghế
mềm:”Cho dù em không muốn cũng không có cách, an