
nh, vừa thấy người gọi là Cao Phóng, cô nhấn nút
nhận:”Cao phóng? Nam Huyền đi rồi.”
Cao Phóng hình như có chút hoang mang khó hiểu vừa có chút vội vàng:”Khi nào cậu ấy về?”
“Anh chờ một lát, tôi gọi người tìm anh ấy.”
“Được, phiền cô bảo cậu anh gọi lại nhanh cho tôi.”
Bạc Nhất Tâm phất tay gọi người đến.
Nhưng mà tất cả bồi bàn trong nhà hàng không có ai tìm được Chiếm Nam Huyền.
Lúc này anh đang đứng ngoài cửa nhà Ôn
Noãn, gõ cửa mười mấy lần cũng không thấy bên trong vọng ra một tiếng
động nào, lòng dần chùng xuống, sắc mặt anh bắt đầu khẽ biến, có chút sợ hãi, có chút căng thẳng, còn có chút hoảng hốt.
Lại đợi mười phút, vẫn không có động tĩnh gì, anh lập tức xuống lầu.
Nhìn thấy xe cô lẳng lặng để tại vị trí đỗ xe, lòng tức thời trầm một nửa.
Anh dường như dùng tốt độ nhanh nhất
điên cuồng quay lại câu lạc bộ tư nhân, khi thấy phục vụ nói Nhất Tâm
nhờ chuyển lời đến anh, cô đã về trước rồi.
Cảm giác hoảng sợ nỗ lực áp chế kia dần
dần khuếch trương thành nỗi sợ hãi nặng trịch, cảm giác nào đó đang dâng cao trong ngực níu gộp lại thành một đường sắc bén, càng ngày càng cảm
thấy trong bóng đêm như có một cái lưới cực lớn đang đổ ập xuống đầu,
anh có một dự cảm cực xấu.
Chạy như bay tới đường Lạc Nham, tiếng
phanh chói tai còn chưa hoàn toàn dứt người đã nhảy ra khỏi xe, anh xông lên bậc thang trước thềm hét to:”Nhất Tâm!”
Một bàn tay mở cửa đưa di động cho anh,”Cao Phóng tìm anh….”
Điện thoại bị chộp lấy, vẻ mặt kinh loạn của anh dọa Bạc Nhất Tâm nhảy dựng:”Anh làm sao thế? Có chuyện gì mà gấp đến độ này?”
Anh làm như không nghe thấy, chỉ nói với điện thoại:”Cao Phóng?!”
“Bên kia nói Ôn Noãn đã ra sân bay trước rồi, hỏi có cần đi theo không, rốt cuộc sao lại thế?”
Chiếm Nam Huyền sắc mặt đại biến:”Lúc nào?”
“Bốn mươi phút trước, chuyến bay cô ấy
đặt đi Anh đúng ra là mười hai giờ đêm, nhưng bọn họ phát hiện cô ấy đi
trước, đi cùng Chu Lâm Lộ ra sân bay, Chu Lâm Lộ đặt chín giờ năm mươi
phút đi Florida, máy bay còn nửa giờ nữa sẽ cất cánh.”
Cao Phóng dừng một chút:”Nam Huyền, cô
ấy dùng hộ chiếu nước Anh, lúc nào cũng có thể xuất cảnh, cho nên…..”
Bàn tay Chiếm Nam Huyền nắm chiếc điện thoại màu bạch ngọc nổi lên mạch
máu xanh nhạt, gằn mạnh đến nỗi như muốn bóp nát cả chiếc điện thoại, dự cảm như ác mộng trở thành hiện thực, người con gái từng bỏ anh đi lại
một lần nữa chọn rời xa anh, Florida, ngày đó Chu Lâm Lộ cố ý mời anh
đến Florida dự lễ.
Cô thế nhưng, lại thật sự, đi Florida với người đàn ông khác.
Sau khi anh đã đợi cô mười năm.
Bạc Nhất Tâm nhìn thấy trăm luồng cảm
xúc khó có thể miêu tả như thủy triều từ từ thối lui trên mặt anh, anh
nâng một bàn tay lên, nhẹ nhàng khoát lên đầu vai cô, giống như đang ôm
lấy cô, lại giống như mượn bờ vai cô cho mình một chút sức lực mỏng manh chống đỡ.
Trong thần sắc thê thương của anh có một sự bình tĩnh đến kì dị:” Đêm nay anh ở đây.”
Mười năm, anh rốt cuộc chạy đến mức ngay cả chính mình cũng cảm thấy trống vắng mệt mỏi, không muốn tiếp tục chạy nữa.
Trên chiếc bàn làm việc gỗ màu ám hồng đặt một phong kiện chuyển phát nhanh từ Florida.
Chiếm Nam Huyền mở ra, xem xong, im lặng ngồi trên ghế dựa thật lâu.
Cho đến khi hoàng hôn buông xuống.
Anh đứng dậy, đứng trước lớp kính thủy
tinh sát đất, ngước nhìn bầu trời đêm của thành phố rực rỡ đèn mới lên,
trong không gian rộng lớn như vậy chỉ thấy một thân ảnh tuấn tú tĩnh
lặng như một pho tượng, đôi mắt u ám xuyên qua thủy tinh, trong phòng
ngoài phòng như một thế giới nối liền, mà trong cái thế giới trống trải
yên tĩnh này chỉ còn lại một mình anh.
Đến bây giờ vẫn không thể hiểu được, tại sao khi còn trẻ ấy lại có thứ tình cảm điên cuồng như vậy.
Liệu có phải ngay trong khoảnh khắc gặp
gỡ, đáy lòng đã bắt đầu chủ định? Ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong
tay sợ nát, ngay cả khi lúc nào cũng đặt trong ngực, cũng lo sợ sự
chuyên tình của mình liệu có thể dọa đến cô hay không.
Rất nhiều khi biết rõ ràng là cô trẻ
người non dạ, biết rõ là cô không thể hiểu được lòng anh, biết là cô ngỗ nghịch quá đáng, nhưng chỉ cần cái miệng nhỏ nhắn của cô chu lên hốc
mắt đỏ ửng, lòng anh lại mềm nhũn đến mức không dậy nổi, cho dù cô có
làm sai đến đâu, yêu cầu thái quá đến đâu, anh vẫn sẽ chiều theo ý cô,
bởi vì anh không nỡ làm cô không vui.
Khi đó không biết có bao nhiêu sợ hãi,
sợ ngày anh cô tách biệt anh sẽ lập tức chết, ai biết càng lo lắng đề
phòng, chuyện càng phát sinh ngoài dự đoán, anh trở tay không kịp, không chấp nhận nổi, người suýt nữa điên loạn.
Khoảng thời gian đó, anh cảm thấy mình thực sự đang chết dần chết mòn.
Sau đó liên tiếp xảy ra những chuyện khác, giống như một con sóng lớn không ngừng đánh úp tới không cho người tạm nghỉ.
Rất nhiều năm, khi nhớ lại anh luôn
nghĩ, nếu lúc trước tính cách anh không cố chấp như thế, phản ứng không
kịch liệt như thế, nếu anh không oán hận tại sao anh có thể hoàn toàn
chung thủy với cô mà cô không thể yêu anh nhiều hơn một chút, nếu anh
không để ý cô có thể vì chị mình mà hi sinh hoàn toàn như vậy, lại khô