
hải là lỗi của cháu.”
Ôn Noãn đỏ mắt, không biết là vì được tha
thứ mà thả lỏng tiếng lòng đã buộc chặt nhiều năm, hay là hy vọng Châu
Tương Linh hãy đánh mắng mình, như vậy có lẽ cô sẽ tốt hơn.
“Khi đó cháu cũng chỉ là đứa bé mười mấy tuổi, làm sao biết được mọi chuyện sẽ trở thành như vậy? Chỉ có thể nói tất cả đều là ý trời.” Châu Tương Linh nắm tay cô, thở dài nói:”Người
đáng trách đầu tiên phải là bác. Nếu không tại bác liên tục thúc giục bố Nam Huyền, ông ấy cũng sẽ không vội vã trở về.”
Ôn Noãn không nói gì.
Trên đời này mỗi ngày không biết có bao
nhiêu cặp tan hợp, chỉ không biết cô có tài đức gì mà lại bị ông trời
một mực đeo hiệu ứng bươm bướm lên lưng, vốn dĩ có lẽ chỉ là một chuyện
vô cùng đơn giản, lại mang đến kiếp nạn cho từng người bên cạnh cô.
“Tiểu Noãn, cháu có thể nói cho bác biết tại sao lúc trước lại chia tay với Nam Huyền không?” Châu Tương Linh hỏi.
Ôn Noãn thở dài, mười năm sau nhớ lại
chuyện quá khứ, nội tâm chua xót khó giãi bày, đó là chuyện ngu xuẩn
nhất cô từng làm—-hằng đêm nằm mơ đều muốn chuyện đó hãy quay lại.
“Hôm ấy là thứ 7, trước tiết Đoan Ngọ
một ngày, Nam Huyền ở nhà cháu đến mười giờ đêm mới về, sau khi tiễn anh ấy cháu mới phát hiện anh ấy quên mang sách tham khảo, khi cháu cầm
sách đuổi xuống dưới lầu——thì nhìn thấy anh ấy và Ôn Nhu đứng ở một góc
sáng.” Cô chợt có ý nghĩ muốn dọa họ, vì thế lén chạy ra núp sau cây đa
cổ thụ cách đó không xa, ngay lúc ấy,”Cháu nghe thấy Ôn Nhu nói với anh
ấy.”
Châu Tương Linh kinh ngạc:”Bọn họ nói gì?”
Ôn Noãn cười khổ:”Chị ấy thích Nam
Huyền, từ khi lên trung học quen nhau đã thích rồi.” Cô khi đó chỉ là
một sinh vật đơn bào, chưa từng nghĩ rằng Ôn Nhu lại thầm thích Chiếm
Nam Huyền ba năm, cho đến lúc ấy cô mới hiểu được, tại sao cuối tuần nào Ôn Nhu cũng ra ngoài mà không ở nhà, tại sao chị lúc nóng lúc lạnh với
cô, cô còn tưởng rằng đó là do tính cách Ôn Nhu, không biết thì ra là
chị có tâm sự nặng nề như vậy.
“Trước đó cháu không biết tí gì?”
“Chị ấy che dấu rất tốt.” Cho dù sớm
chiều có gặp cô và Chiếm Nam Huyền thân thiết nồng nhiệt, Ôn Nhu cho tới bây giờ cũng chưa tỏ thái độ gì với cô, lúc ấy Ôn Nhu cũng chỉ mười bảy tuổi mà thôi, cô không biết chị mình đã làm thế nào.
Đêm đó Ôn Nhu uống rượu nhưng không say, nhưng mà áp lực yêu say đắm trong suốt ba năm và nỗi khổ ước muốn không thể thành sự thật, khó có dịp về nhà một mình gặp anh dưới lầu, nhân
lúc đêm tối và cảm giác say rượu chị rốt cục cũng bùng nổ, theo lí lẽ
con tim thổ lộ với anh.
Anh chọn thế nào là chuyện của anh, chị có quyền cho anh biết tình cảm của mình.
Yêu một người, không phải là một lỗi lầm, đúng không?
Châu Tương Linh nhíu mày:”Cháu vô tâm
nên không biết tâm ý của chị mình, điểm ấy bác có thể hiểu, nhưng thời
gian ba năm lâu là vậy, còn Nam Huyền, chẵng lẽ nó cũng không biết sao?”
“Đó chính là nguyên nhân cháu tức giận
đến choáng váng đầu óc kiên quyết đòi chia tay.” Chiếm Nam Huyền lúc ấy
dường như không chút bất ngờ với lời thổ lộ của Ôn Nhu, hơn nữa lời từ
chối cũng vô cùng uyển chuyển tự nhiên, giống như đã sớm có dự tính
trong đầu, cô tránh sau cây quan sát tuy rằng đơn thuần nhưng không ngốc nghếch, lập tức hiểu được anh đã sớm nhận ra tâm ý của Ôn Nhu.
Anh rõ ràng biết, lại không hề nhắc tới với cô.
Nếu anh sớm nói ra mà không để cô không
hay biết gì, cô sẽ không đến mức ba năm không để ý đến cảm nhận của Ôn
Nhu, ít nhất cô có thể ra ngoài giết thời gian với anh, không để anh
suốt ngày đến nhà với cô mà bức Ôn Nhu phải đi dạo chơi bên ngoài.
Nếu anh sớm nói cho cô, nửa đêm cô sẽ
không trèo lên giường chị mình, líu ríu kể cho chị nghe tâm tư ngọt ngào của mình, cực kì vui vẻ muốn chia sẻ cùng chị cái chua ngọt của tình
yêu say đắm.
Cô không thể tưởng tượng, những năm kia với Ôn Nhu là loại giày vò tàn khốc như thế nào.
Chính mặt nhìn thấy Ôn Nhu dựa vào ngực
anh, khóc đến tê tâm liệt phế, cô tránh sau cây, trái tim vốn vẹn nguyên vì chấn động mà dập nát, cô không biết bọn họ khi nào thì tách ra,
không biết Ôn Nhu lên lầu khi nào, cũng không biết Chiếm Nam Huyền khi
nào thì rời đi.
Cuộn mình dưới tàng cây, trong ý thức cô chỉ có duy nhất một màn, chị gái mình ôm chặt lấy bạn trai yêu sâu đậm
của mình, khóc đứt ruột đứt gan.
Cảnh tượng đó, khiến cô cả đời khó quên.
Thậm chí cô còn không biết mình lên lầu
bằng cách nào, không biết mình đã qua loa lấy cớ gì để trốn tránh nghi
vấn ngạc nhiên của Ôn Nhu. Đêm đó là đêm đầu tiên mất ngủ trong đời cô,
chỉ cần nhắm mắt lại trong đầu sẽ hiện lên khuôn mặt khóc trong bất lực
và tuyệt vọng của Ôn Nhu.
Ngày hôm sau, tiết Đoan Ngọ, cô đề nghị chia tay với Chiếm Nam Huyền.
Châu Tương Linh trầm tư hồi lâu nói:”Nam Huyền không nói với cháu, bác cho rằng điều đó không sai.”
“Đúng vậy.” Thật ra anh không làm sai điều gì.
Tới khi trưởng thành cô mới hiểu ra, anh có lý do của anh.
Trước khi Ôn Nhu chưa thổ lộ với anh,
anh cũng không thể xác định cảm giác của mình có đúng hay không, ngộ nhỡ không phải, anh nói ra là tiểu nhân gây oan cho người khác, h