
c màu vàng lăn xuống gầm ghế sofa, cô xoay người nhặt, cúi đầu nhìn
thấy chỗ chân ghế sofa đen sẫm như đang đè lên một mảnh ghép nho nhỏ, cô ngẩn ngơ, nhẹ nhàng lấy ra, phẩy bụi bặm trên bề mặt đi.
Quay đầu nhìn bức tranh đang treo trên tường thiếu một mảnh ghép, nhất thời đứng đờ tại chỗ.
Bao nhiêu lần tìm anh trong đám đông, nhưng hóa ra, mảnh ghép này vẫn luôn ở đấy, chỉ là cô không nhìn thấy nó mà thôi.
Còn chưa lấy lại tinh thần, điện thoại vang lên.
Bà mời cô đến Lạc Dương chơi, cô vốn
định hẹn gặp bên ngoài, nghĩ kĩ lại có cảm giác để trưởng bối phải đi là chuyện vô lễ, vậy nên dịu dàng đồng ý.
Đường Lạc Dương vẫn thấp thoáng trong
bóng cây u tĩnh, khi đỗ xe trước hàng rào màu bạc chạm hoa có có một cảm giác hồi hộp cô độc, trước kia cho dù sớm hay muộn, đến hay đi khỏi nhà Chiếm Nam Huyền, anh đều cố chấp đưa cô ra tận cửa, vậy mà giờ đây, mỗi lần chỉ có một người độc lai độc vãng như thế này.
Cô nhấn chuông, vài giây sau cánh cửa rào tự động mở ra.
Cảnh vật ngoài cửa xe từ từ lui về phía
sau, cho dù đấy là lần thứ ba đến đây, dinh thự tư nhân rộng lớn khoa
trương này vẫn khiến thị giác cô mang đến rung động rất nhỏ.
Châu Tương Linh tự mình mở cửa đón cô:”Chị Hoan, bưng một bát đường phèn ngân nhĩ lại đây.”
Cô lấy một hộp trà tinh xảo ra:”Bác Chiếm, cái này cháu tặng bác.”
“Cháu chịu đến bác đã vui lắm rồi, quà
cáp làm gì.” Châu Tương Linh cẩn thận đánh giá cô, một lúc lâu sau mới
tiếc nói:”Sao lại cắt tóc ngắn thế này.”
Ôn Noãn cười híp mắt, đầu nghiêng trái nghiêng phải:”Có phải rất giống hồi mười mấy tuổi không ạ?”
Dáng vẻ tinh quái của cô làm Châu Tương Linh bật cười:”Ừ, giống lắm.” Nói xong bất giác lại có chút sụt sùi.
Khi còn bé Ôn Noãn là một cô nhóc vui
vẻ, vừa đơn thuần lại vừa khờ dại, Chiếm Nam Huyền rất thích chọc cô,
hai người cực kì giống một đôi tiểu oan gia, anh mà không chọc cô tức
đến giơ chân múa tay thì sẽ không bỏ qua, mỗi lần thấy cô kêu la khắp
phòng đuổi theo đứa con đang sung sướng đầy mặt, đáy lòng Châu Tương
Linh cảm thấy thật vui mừng.
Khoảng thời gian sau khi bọn họ chia
tay, khi bà hoảng hốt bừng tỉnh lúc nửa đêm vẫn có ảo giác, tựa như
những tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc của hai đứa nhóc con đuổi nhau vẫn còn sót lại trong góc tối đâu đây.
Sau đó, khi chồng mất và Ôn Noãn bỏ đi, Chiếm Nam Huyền hoàn toàn thay đổi.
Anh cứ như lởn phổng trong một đêm, trên gương mặt trẻ con không biết từ khi nào đã hiện lên sự yên lặng trong
trẻo mà lạnh lùng không hề phù hợp tuổi tác, trong mười năm sau, bà chưa từng thấy nụ cười nào trên mặt anh vui vẻ như hồi trước nữa, giống như
có thứ gì đó, đã hoàn toàn biến mất.
Sau khi tốt nghiệp anh chuyển ra ngoài,
nếu không phải bà cố chấp không chịu rời khỏi nơi ở cũ thì cũng sớm bị
anh an bài đi nơi khác rồi, nhưng rốt cục vẫn không thể lay chuyển được
con trai, sau khi tòa nhà ở đường Lạc Dương xây xong liền chuyển vào,
bởi vì anh nói đó là ngôi nhà anh xây cho vợ anh, bảo bà ở đó đợi anh
cưới vợ.
Bà vẫn nghĩ người mà con trai bà muốn
kết hôn là Ôn Noãn, không ngờ đọc báo mới biết được quan hệ giữa bọn trẻ lằng nhằng như vậy, mà người anh công khai tuyên bố muốn lấy lại là Bạc Nhất Tâm.
Bà cũng không có ác cảm với Bạc Nhất
Tâm, cho dù con trai muốn kết hôn với ai bà cũng sẽ không phản đối,
nhưng điều làm bà lo lắng là thật sự là đó điều con bà muốn sao? Người
trẻ dù sao vẫn vô cùng cố chấp, rất nhiều chuyện bị lớp vẻ ngoài che
khuất khó có thể nhìn rõ, thật ra chuyện đời như áng mây, có gì không
vượt qua được đâu?
Ngân nhĩ bưng lên, Ôn Noãn cầm lấy thìa
đưa từng muỗng vào miệng, chỉ cảm thấy ngọt thanh mà vừa miệng, không
kìm được nói:”Bác vẫn nhớ cháu thích ăn cái này ạ?”
“Sao không nhớ.” Châu Tương Linh yêu
thương nhìn cô, tiếp theo có chút nghi hoặc khó hiểu:”Cháu và Nam Huyền
sao lại thành ra thế này?”
Trước kia không phải tốt lắm ư? Tuy rằng ngoài mặt bà chẳng quan tâm, nhưng không có nghĩa là bà không quan tâm
đứa con duy nhất của mình, trên thực tế hành động của hai đứa đều nằm
trong mắt bà, bà còn tưởng rằng bọn họ đã thuận theo mây bay gặp trăng,
ai ngờ tình duyên bỗng nhiên thay đổi.
Ôn Noãn cười nhạt:”Bác Chiếm, cháu còn chưa chúc mừng bác sắp có cháu bế.”
Sự hiền hậu trong mắt Châu Tương Linh thoáng chốc biến mất:”Bác thấy báo nói thế, nhưng Nam Huyền vẫn chưa đề cập gì với bác.”
Ôn Noãn không đáp, đối với một hôn lễ
long trọng sắp cử hành trong hai tháng nữa mà nói, bây giờ cũng nên bắt
đầu chuân bị, vậy mà trong căn nhà này không có lấy một vật phẩm trang
trí hỉ sự, cô không biết là nguyên nhân gì, cũng không muốn hỏi.
Cô đã không còn muốn hỏi tại sao.
Uống xong giọt canh ngọt cuối cùng, cô
buông bát trong tay, cụp nửa mắt xuống:”Bác Chiếm, cái chết của bác
trai…..bác có trách cháu không?” Nhìn thấy Châu Tương Linh nhẹ nhàng lắc đầu, mũi cô chợt cay xè.
“Mấy đứa các cháu toàn thích nghĩ linh
tinh, thật ra sinh tử dài ngắn, phúc họa tại trời, một người cả đời ăn
được bao nhiêu, mặc được bao nhiêu, sống được bao nhiêu đều đã được định sẵn, vốn dĩ không p