
ng bước lại:”Mày như thế
này, có phải muốn tao lại đoản mệnh mười năm không?”
Ôn Noãn thu lại ý cười, nhẹ nhàng ôm chị:”Xin lỗi.” Lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn thấy góc hành lang có hai bóng người đi qua.
Một đôi mắt sâu không thấy đáy giây phút đó nhập vào mắt cô, vẻ tái nhợt không nói nên lời phải chăng đang ẩn
dấu ý tứ gì đó, lúc cụp mắt trong lòng bàn tay cô tất cả đều là mồ hôi,
tựa như cả người từ đầu đến chân đã đi qua một chuyến sinh tử luân hồi.
Chu Lâm Lộ lập tức kéo cô vào trong
lòng, sau đó Ôn Nhu cũng thấy Chiếm Nam Huyền và Bạc Nhất Tâm, mặt tức
thời trầm xuống, chỉ có Lăng Chấp Ẩn không biết ý lên tiếng chào
hỏi:”Tổng giám đốc Chiếm, sao khéo thế này?” Cổ chân bỗng dưng bị đá một cú, anh cực kì bất mãn trừng Ôn Nhu bên cạnh, cô ấy hôm nay bị sao thế
này?
Chiếm Nam Huyền mỉm cười:”Đúng vậy, Lăng tổng, không ngờ lại khéo như vậy.”
Ánh mắt Chu Lâm Lộ liếc cái áo bà bầu
trên người Bạc Nhất Tâm, nhẹ nhàng hôn lên trán Ôn Noãn, dịu dàng
nói:”Vé máy bay anh đã đặt rồi, hai ngày nữa chúng ta sẽ đi Florida.”
Ôn Nhu ngẩn ra:”Các người đi Florida làm gì?”
“Đăng kí kết hôn.” Chu Lâm Lộ ôm lấy Ôn Noãn đi đến trước mặt Chiếm Nam Huyền.
Hơi thở đặc biết đã lâu không ngửi thấy bay vào mũi, khuỷu tay cô dường như lướt sát tay áo anh, thoáng qua như vậy.
Chu Lâm Lộ nghiêng người cười nhả xuống ra một câu:”Nam Huyền huynh, có rảnh đừng ngại đến dự lễ.”
“Ôn Noãn” Dưới chân bị kìm hãm, cô không chớp mắt không quay đầu lại.
Bạc Nhất Tâm nói:”Tôi có thể nói chuyện với cô không?”
Chu Lâm Lộ trực tiếp đẩy mạnh người vào thang máy, xoay người lại hừ lạnh:”Kiếp sau đi.”
Chiếm Nam Huyền quay đầu, ánh mắt không
thể so sánh với bình thường ấm hơn hay lạnh hơn mang theo cảnh báo mơ hồ lạnh nhạt hướng về phía hai người trong thang máy, tinh đồng nhíu lại,
Chu Lâm Lộ bỗng nhiên cúi đầu, ác ý nhếch mép áp lên môi Ôn Noãn, cô
không hề chuẩn bị ngây ngốc đứng tại chỗ.
“Lâm Lộ huynh.” Tiếng nói len vào khiến
thần trí Ôn Noãn tỉnh lại, phản xạ có điều kiện chạy nhanh đẩy Chu Lâm
Lộ ra, chỉ thấy trên mặt Chiếm Nam Huyền trưng ra một vẻ mặt xa lạ cô
chưa từng thấy, giống như không hề quen cô và Chu Lâm Lộ,”Hôn lễ tôi sẽ
không tới, nhưng tôi đã sớm chuẩn bị cho anh một món quà lớn, vốn đang
sợ anh không có cơ hội nhận—-Ôn Noãn, đêm tân hôn đừng quên nói cho Lâm
Lộ huynh biết, anh mới là người đàn ông đầu tiên của em.”
Lăng Chấp Ẩn huýt sáo líu lo.
Không đợi Chu Lâm Lộ mở miệng, Ôn Nhu
đứng ẩn bên cạnh Lăng Chấp Ẩn bỗng nhiên đập tay vào bụng Bạc Nhất Tâm,
Bạc Nhất Tâm sợ hãi lui về phía sau, ngã vào vòng tay Chiếm Nam Huyền
nhanh tay nhanh mắt, Ôn Nhu còn muốn công kích đã bị Lăng Chấp Ẩn giữ
chặt,”Em điên rồi?!”
“Anh buông ra!”
Đôi mắt lạnh của Chiếm Nam Huyền mang theo băng giá, nhìn thẳng vào Ôn Nhu đang giãy dụa trong lòng Lăng Chấp
Ẩn,”Đừng quá đáng!”
“Tôi quá đáng?!” Ôn Nhu hận đến mức muốn
xông vào đánh đấm, cụp mắt xuống, chị đột nhiên lao vụt khỏi vòng tay
Lăng Chấp Ẩn giơ chân đá về phía Bạc Nhất Tâm, nhưng giây tiếp theo đã
bị Lăng Chấp Ẩn chặn ngang ôm lấy từ phía sau, lôi chị đang thét chói
tai vào thang máy, anh ta rống to:”Em bình tĩnh chút đi!”
“Anh buông ra! Tôi muốn giết cậu ta! Đồ
rác rưởi! Cậu ta hại chết con của em tôi anh biết không?! Bác sĩ nói em
gái tôi sinh bệnh tạo nên ảnh hướng xấu! Đứa bé mới được một tháng mà đã bị ép phải phá, anh biết không?!”
Giống như trận tranh đấu này chẳng hề liên quan đến mình, Ôn Noãn lẳng lặng mang chút ngỡ ngàng cùng kinh hoàng và bàng quan, đến khi Ôn Nhu bị Lăng Chấp Ẩn cưỡng ép lôi vào thang máy cô mới tỉnh táo lại, ý thức được trò khôi hài đã kết thúc, cô nâng tay
nhấn nút đóng cửa, trong giây phút cửa thang máy khép lại đôi mi dài hạ
xuống lộ khoảng trời bi thương mênh mông, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, liền
rọi vào đôi đồng tử hung ác nham hiểm ám trầm của Chiếm Nam Huyền.
Cánh cửa khép kín không có lấy một kẽ hở cắt đứt ánh mắt ngưng tụ, người thì đứng tại chỗ, người đã xuống dưới nhanh như bay.
Tất cả đã kết thúc.
Thật ra, trước nay chưa bao giờ bắt đầu lại.
Yêu và hận, chẳng qua chỉ là một hồi ảo giác vỡ vụn.
Trải qua kiếp sinh tử, có lẽ dây dưa bế tắc khó giải quyết sẽ tự nhiên buông lơi.
Sau khi xuất viện, Ôn Noãn khôi phục
công việc và nghỉ ngơi hằng ngày, cả người cũng lấy lại sự trầm tĩnh,
mỗi ngày dậy từ sáng sớm, vẽ tranh trong thư phòng, nhất bút nhất mực,
mỗi nét đi đều cẩn thận và chuyên chú, gần đến trưa mới đặt bút xuống
rửa tay, vào bếp nấu cơm.
Vì Ôn Nhu bận rộn, mấy ngày đầu đều là
Chu Lâm Lộ dành thời gian đến đây, thấy cô ở nhà chơi rông, tâm trạng
bình thản, mỗi ngày cho dù chỉ có một người ăn cũng làm ba món một canh, không tùy tiện qua loa, cuối cùng mới yên tâm.
Nói chuyện vui vẻ với cô, cho đến khi ra khỏi nhà mới không kìm được khẽ thở dài, lúc không nên theo đuổi lại cố chấp kiên trì, lúc nên yếu ớt lại tự gồng mình như thế, bảo người ta
nói cô sống tốt thế nào đây?
Khi nhận được điện thoại của Châu Tương
Linh Ôn Noãn đang uống thuốc, lơ đễnh để viên thuốc rơi xuống, viên
thuố