Huyền Của Ôn Noãn

Huyền Của Ôn Noãn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323644

Bình chọn: 8.5.00/10/364 lượt.

t à? Khiêm nhường một tí cho em.”

Vẻ mặt Lăng Chấp Ẩn không cho là

đúng:”Em luôn miệng nói vì chăm sóc em gái nên vẫn không chịu về

Singapore với anh, nhưng anh từng tận mắt chứng kiến sự hung dữ của cô

ta, anh thật không nhìn ra cô ta có chỗ nào cần em chăm sóc.”

“Anh nói bậy bạ gì đấy!” Ôn Nhu chật vật độc ác đá anh một cái,”Câm miệng lại cho em!”

Tay Lăng Chấp Ẩn vươn ra chặn chị kéo

vào lòng, hoàn toàn coi Ôn Noãn không tồn tại:”Anh còn tưởng em gái em

là một cô gái mười mấy tuổi nổi loạn, cuối tuần nào cũng phải để em đến

canh giữ, hóa ra đã là người trưởng thành, cô ta không thể tự chăm sóc

bản thân mình được à? Ai cần em lo nhiều như vậy, mau đi cùng anh đi!”

Ôn Nhu thét chói tay:”Anh điên rồi! Mau thả em ra!”

Ôn Noãn đang xem trợn mắt há mồm, một

bàn tay chỉ thẳng tắp vào mặt cô, Lăng Chấp Ẩn lạnh lùng nói:”Tôi không

biết giữa cô và Ôn Nhu đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ấy đã dùng ba năm

trân quý nhất trong đời người con gái đến trả cho cô, tôi hy vọng cô

dừng tại đây.”

“Lăng Chấp Ẩn! Anh có thôi đi không! Ôn

Noãn, mày đừng nghe anh ấy nói bậy!” Ôn Nhu vô cùng tức giận dùng cả tay chân đánh đá anh,”Anh muốn nổi điên thì cút ra ngoài! Tôi chia tay anh! Bây giờ! Anh cút cho tôi!” Trong lúc giãy dụa bàn tay xượt qua, mặt

Lăng Chấp Ẩn lập tức bị móng tay nhọn cào thành vài vết xước hồng hàng

thật giá thật.

Anh lại mạnh mẽ tóm chặt tay chị, cơn giận bị chọc tung:”Em đánh anh?!”

Ôn Noãn thấy thế khẽ thở dài:”Vị tiên sinh này, xin anh buông chị ấy ra trước, cổ tay chị ấy đỏ hết rồi.”

Nếu không bỏ tay ra đừng nói Ôn Nhu đánh anh ta, ngay cả cô cũng muốn động thủ.

Thật hối hận, ngày đó nên đâm chết anh ta để xem anh ta còn kiêu ngạo chạy đến cướp người được nữa không?

Lăng Chấp Ẩn lúc này mới để ý thấy cổ tay

Ôn Nhu đã đỏ bừng hết cả lên, mà chị không biết là tức giận hay là tủi

thân, đôi mắt đã hiện lên một màn sương mù, lưỡng lự một lúc, anh buông

lỏng tay ra, Ôn Nhu không chút do dự tổng thẳng vào bụng anh ta một cú,

làm anh ta bật thốt kêu rên.

Trước khi Lăng Chấp Ẩn phát tác, Chu Lâm Lộ và bác sĩ chủ nhiệm Châu Thế Vi đã đi vào.

“Tôi làm xong thủ tục xuất viện rồi, mấy người có thể đi được chưa?” Ánh mắt xẹt qua Lăng Chấp Ẩn ấm ức đứng sau Ôn Nhu, Chu Lâm Lộ khóe miệng cười cười, đối phương gật đầu với anh.

Châu Thế Vi vẫn cúi đầu nhìn bản báo cáo trong tay nên không nhận ra bầu không khí xấu hổ giữa bốn người bọn họ, lập tức nói với Ôn Noãn:”Kết quả kiểm tra đã có rồi, trên cơ bản là

không sao, cũng giống như lần trước, chỉ có điều vách ST-T của tim có

chút thay đổi.”

Ôn Nhu kinh sợ:”Chú Châu, cái gì thay đổi? Có nghiêm trọng không?”

Châu Thế Vi ngẩng đầu nhìn chị, hơi kinh

ngạc:”Ôn Noãn không nói cho cháu sao? Lúc trước nó đã đến làm kiểm tra,

nó từng bị viêm cơ tim, khiến cho cơ tim thiếu máu mà tạo nên tổn thương nhỏ cho vách tim, dẫn đến đoạn ST và sóng T trên điện tâm đồ nâng cao,

nhưng mà không cần lo lắng, chỉ là thay đổi nhỏ thôi, không có việc gì.”

“Chi bằng nó đừng xuất viện, chờ hoàn

toàn khỏe mạnh rồi nói sau.” Ôn Nhu trực tiếp ấn Ôn Noãn lên giường, nén giận trách cứ:”Mày nằm xuống nghỉ ngơi đi.”

Châu Thế Vi hòa nhã nói;”Thân thể Ôn

Noãn đã không có việc gì, về phần ST-T hơi thay đổi, hiện nay trên thế

giới vẫn chưa có thuốc đặc trị, cũng chưa có trường hợp nào chữa khỏi,

nó là một dạng di chứng tổn thương của cơ tim, không cấu thành nguy hiểm gì đối với cuộc sống hằng ngày, chỉ cần kiểm tra định kì hàng năm,

không phát triển nặng thêm thì sẽ không sao.” Dứt lời quay về phía Ôn

Noãn, vẻ mặt có chút hoang mang:”Ôn Noãn cháu chưa nhận được báo cáo

kiểm tra sức khỏe lần trước à? Cậu bạn trai nhỏ trước kia của cháu còn

đến lấy một bản sao đấy.”

Ôn Noãn nghe xong có chút giật mình, tuy rằng cô đã bóc phong thư bệnh viện gửi tới, nhưng không xem kĩ mười

trang giấy to nhỏ bên trong, lại nghe thấy Châu Thế Vi nói Chiếm Nam

Huyền cũng tới, không khỏi ngạc nhiên, dường như không thể hiểu được lời ông.

Cô nghiêng đầu, ánh mắt theo vẻ mặt lo

lắng của Ôn Nhu mê man tới khuôn mặt khẽ nhíu mày của Chu Lâm Lộ, giống

như lúc này mới nhận ra đây là tình trạng cơ thể mình, đuôi mày khóe mắt chậm rãi thả lỏng, lặng yên hé ra một nụ cười mỉm, nụ cười từ từ mở

rộng, cuối cùng trước sự ngạc nhiên chăm chú của mọi người cô cười lớn.

Ôn Nhu cảm thấy cực kì bực mình:”Mày còn cười được!”

Ôn Noãn không nhịn nổi kéo tay chị ra

khỏi phòng bệnh, Chu Lâm Lộ theo kịp từ phía sau, nhào đến ôm cổ cô,

Lăng Chấp Ẩn cũng không chút khách khí lôi Ôn Nhu về phía mình, bốn

người xếp thành một hàng, chiếm lấy cả hành lang.

“Mày cười cái gì?” Ôn Nhu truy hỏi.

Ôn Noãn chạm vào ngực mình:”ST-T của tim thay đổi, không thuốc chữa trị, nghĩa là, từ nay về sau, cả đời này em

có một trái tim bị tổn thương.” Thì ra trên đời này có những nỗi đau

không thể nào chữa trị, không thể phục hồi lại như cũ.

Giống như lĩnh ngộ được một sự châm chọc lớn, nụ cười trên mặt cô như gió xuân phất vào mặt.

Dáng vẻ chẳng thèm để ý của cô khiến hai mắt Ôn Nhu tức khắc đỏ bừng, chị đột nhiên dừ


Lamborghini Huracán LP 610-4 t