
cuối cùng, “Kiếp này ta chỉ lấy
Thủy Băng Thanh làm thê tử. Nếu không được đáp ứng, ta xuống tóc đi tu,
dù sao ta cũng không cần nữ nhân khác.”
Nói xong nổi giận đùng đùng ra khỏi sảnh
đường, hoàn toàn không để ý Nguyễn phu nhân phía sau đang thất thanh
gọi, “Nhược Long, Nhược Long ngươi trở lại đây! Ngươi muốn mẫu thân giận chết phải không?”
Nguyễn Nhược Nhược trốn ở phía ngoài hồi
lâu, cũng không dự định đi vào. Có vào cũng vô dụng, chuyện này Nguyễn
lão gia và Nguyễn phu nhân căn bản không tiếp thu được, vậy cần gì uổng
phí nước bọt. Không bằng nghĩ biện pháp khác, đường hoàng chính chính
không qua được thì dứt khoát dùng “bàng môn tả đạo” đi.
Vậy nên Nguyễn Nhược Nhược trực tiếp nêu
chủ ý với Nguyễn Nhược Long, “Bỏ trốn đi, đem gạo nấu thành cơm rồi mang tiểu bảo bảo trở về. Cho dù không nhìn con dâu thì cũng phải nhìn tôn
tử, đến lúc đó không thể không chấp nhận a!”
Nguyễn Nhược Long ngạc nhiên nói: “Tam muội, ngươi lần trước không đồng ý chúng ta bỏ trốn! Tại sao bây giờ lại chấp thuận?”
“Lần trước là đào phạm bỏ trốn, so với
tình huống lần này không giống. Ta có mang theo ngân lượng, các ngươi
mau mau đi du sơn ngoạn thủy đi thôi. Quả thực chính là đi hưởng tuần
trăng mật.”
“Tuần trăng mật?” Nguyễn Nhược Long nghe không hiểu.
“Chính là hướng thụ năm tháng ngọt ngào như mật ong.” Nguyễn Nhươc Nhược căn cứ theo từ ngữ mà giải thích cho hắn nghe.
Hắn vừa nghe liền cảm thấy rất cao hứng, “Thật tốt, ta đây mang Thủy Băng Thanh đi hưởng tuần trăng mật.”
“Ngân lượng có đủ hay không? Ra ngoài nếu không có tiền trong tay thì chẳng khác gì lưu đãng, còn hưởng tuần
trăng mật gì nữa. Ta còn một ít châu báu, bán đi cũng được một mớ đó!”
“Tam muội, ta sao lại dùng tiền của ngươi nữa. Ta ngày thường cũng có một chút để dành, duy trì cuộc sống một năm rưỡi cũng không thành vấn đề. Ngươi yên tâm đi!”
“Được, tốt lắm, các ngươi chuẩn bị đi đâu?”
“Thiên nam địa bắc, tới chỗ nào cũng
được, ta cũng muốn đi du lịch một phen. Dẫn kiều thê đi du ngọan, chuyện này thật hạnh phúc a!” Nguyễn Nhược Long chỉ nghĩ thôi đã thấy thập
phần hào hứng, hắn quyết định, “Tối nay sẽ lên đường.”
Hắn quả nhiên nói được là làm được, đêm
khuya thừa dịp trăng mờ gió lớn liền mang theo vàng bạc ngân lượng dẫn
theo nữ nhân hắn yêu mến bỏ trốn. Nguyễn phủ đến giữa trưa ngày thứ hai
mới phát hiện thư từ biệt hắn để lại trong phòng, Nguyễn phu nhân ngất
đi, Nguyễn lão gia bị chọc giận suýt nhồi máu cơ tim, Nguyễn Nhược
Phượng tay chân luống cuống không biết phải làm gì. Nhị di nương chỉ
biết khóc. Tam di nương ôm hai nam hài tử mặt mày lo lắng. Nguyễn Nhược
Nhược đành phải ra ngoài chủ trì đại cục, chỉ huy bọn gia đinh mang tới
cái này, mang cái kia đi, mời Liễu đại phu tới bắt mạch, kê thuốc…Qua ba năm bảy ngày cuối cùng mọi việc cũng tốt hơn. Một tháng đầu…Nguyễn phủ
tức giận tuyên bố không nhận đứa con “bất hiếu” này nữa; Hai tháng
sau…ai đó nói lời nhớ nhung thương cảm; Tháng thứ ba…lại ăn không ngon
ngủ không ngon, không biết người bên ngoài thế nào; Tháng thứ tư…tóm lại đều nhất trí tha thứ cho tên “bất hiểu tử” này. Chỉ cần hắn trở về, đem con dâu gạo nấu thành cơm kia vào nhà cũng được.
Nguyễn Nhược Long bỏ đi, Nguyễn lão gia
và Nguyễn phu nhân đều suy sụp, việc làm ăn của cửa hàng nhất thời không ai trông coi. Nhìn khắp lượt Nguyễn phủ chỉ thấy nữ nhân, nhưng người
này vốn dĩ chỉ biết dựa vào người khác sinh tồn, không thể kiếm được ai
khác ra ngoài quản lý công việc. Vậy nê Nguyễn Nhược Nhược đành phải
“thay cha tòng quân”, để cho huynh trưởng rộng đường cùng mỹ nhân đi du
hí.
Nhưng thật ra việc quản lý kinh doanh của cửa hàng cũng không khó khăn lắm, dù sao cũng là bảng hiệu lâu năm,
phương thức làm việc từ sớm đã đi vào quỹ đạo. Mọi việc đã có mấy người
chưởng quỹ quán xuyến, nàng chỉ cần ở cửa hàng làm những việc chưởng quỹ không thể đảm đương được mà thôi. Diêu Kế Tông sau khi nghe nói liền
thập phần hăng hái đến cửa hàng giúp đỡ nàng. Mới đầu Nguyễn Nhược Nhược còn từ chối, “Diêu Nhị thiếu gia, ngươi đừng tới nha! Tiếng xấu của
ngươi đón gió bay ngàn dặm, thấy ngươi ai còn dám bước vô cửa hàng của
nhà ta nữa!”
Diêu Kế Tông dở khóc dở cười, “Ta đã đủ
oan rồi, ngươi đừng làm tổn thương ta nữa được không. Ngươi nhìn đi, ta
thay ngươi ra trông cửa hàng, nhất định sẽ lôi kéo khách đến cửa hàng
ngươi tấp nập một phen”.
Hắn không phải là nói quá, cứ hễ có cô
nương hay phu nhân nào bước vào cửa hàng là hắn liền nhảy ra tiếp đón,
vừa chào hàng vừa đưa ra ý kiến. Bộ dáng hắn anh tuấn, nụ cười minh lãng quyến rũ khiến nữ khách nhân thập phần thích thú, để hắn ở một bên tham mưu. Hơn nữa họ còn phi phường nể mặt mũi, hắn đề cử cái gì là liền mua cái nấy. Liên tiếp mấy đợt tiếp khách thành công, hắn không thể không
đắc ý xoay đầu lại nhìn Nguyễn Nhược Nhược giơ lên ngón tay cái, vẻ mặt
hớn hở. Nguyễn Nhược Nhược cũng giơ ngón cái lên đáp trả, vẻ mặt tương
tự như hắn. Diêu Kế Tông mi vũ tung bay, tiếp khách càng hào hứng hơn
nữa. Cửa hàng rộng lớn như vậy chỉ thấy thân ảnh của hắn b