
vô cớ bị hắn sỉ nhục bản thân không bẳng súc sinh phừng phừng tức giận, hai tay nắm thành quyền, “Dám mắng ta không bằng heo chó? Thiếu gia ta
không giáo huấn ngươi một chút quả thực khó tiêu hóa mối hận trong lòng. Đừng tưởng rằng ngươi là Tiểu vương gia mà ta sợ, bước ra đây!”
Lời cuối cùng này vừa nói ra xong, hắn
liếc nhìn thấy Tần Mại đứng bên cạnh đang nhìn hắn trừng trừng. Hắn nhìn ra được bộ dáng Tần Mại võ công không tệ, lấy một Diêu Kế Tông địch lại hai người bọn họ sợ là…
“Được thôi! Muốn đánh thì đánh, ta còn có mối hận trong lòng vẫn chưa tiêu đây!”, Lý Hơi thù mới hận cũ bốc cao,
tay áo phất lên chuẩn bị khai chiến.
Nguyễn Nhược Nhược vừa thấy đã biết tình
hình không ổn, hai oan gia này muốn xông vào choảng nhau! Nếu lần này
Diêu Kế Tông chính là tên Diêu Kế Tông kia thì nàng sẽ không can ngăn,
để cho hai người bọn họ đánh nhau một trận thống khoái. Nhưng bây
giờ…không thể đánh, hai hổ vồ nhau tất có thương vong, lúc đó người nào
bị thương Nguyễn Nhược Nhược cũng sẽ đau lòng. Diêu Kế Tông là “đảng nội đồng minh”, Lý Hơi mặc dù là “đảng ngoại nhân sĩ” nhưng cũng là “hữu
hảo liên minh”, cũng xem như một nửa là người của mình. Người của mình
sao lại có thể đánh người của mình được? Không được đánh, không được
đánh, vô luận thế nào cũng không được đánh nhau.
Nguyễn Nhược Nhược vội vàng nhảy vào giữa hai nam tử can ngăn, “Ai muốn động thủ? Muốn đánh thì đánh ta trước,
đem ta đánh ngã rồi muốn làm gì thì làm. Nếu không ta dứt khoát không
làm người đứng nhìn.”
“Nguyễn Nhược Nhược, ngươi…” Lý Hơi không nghĩ là nàng lại đứng ra che chở cho cái tên “heo chó không bằng” này,
lần trước ra tay ở quán ăn, nàng…nàng đâu phải bộ dáng này.
Bị nàng cản lại như vậy dĩ nhiên không ai dám động thủ, chỉ có thể hung hăng dùng ánh mắt chém giết đối phương,
trong không khí dày đặc phi đao vô hình đang cật lực phóng vọt tới.
“Diêu Kế Tông, ngươi đi về trước.” Nguyễn Nhược Nhược nhìn qua trận thế, xem ra không thể không ly khai một người trước, chỉ sợ ai đó nói năng không cẩn thận khiến hai người xông tới
choảng nhau một trận.
“Tại sao phải là ta đi về trước?” Diêu Kế Tông tức giận nói lớn, “Tại sao không để cho hắn đi về trước?”
“Bảo ngươi đi về trước thì ngươi đi đi,
lệnh lãnh đạo cũng không nghe sao? Có muốn ta đuổi ngươi ra khỏi tổ chức không?” Trước mắt chỉ có thể bắt hắn tránh đi, nếu không Lý Hơi vô luận thế nào cũng sẽ không đồng ý để nàng tiếp tục ở chung một chỗ với “loại người này”. Nguyễn Nhược Nhược cứng rắn, Diêu Kế Tông vô cùng không
tình nguyện bỏ đi.
Lý Hơi thấy nàng đem Diêu Kế Tông đuổi đi trước nên trong lòng nhất thời vui sướng, chỉ là vẫn còn nửa điểm trách cứ, “Ngươi tại sao lại không cẩn thận, một mình đi cùng với tên nhân
phẩm bại hoại như vậy?”
Nguyễn Nhược Nhược liều mạng nghĩ lời đối ứng, “Cái này…hắn bây giờ…không như trước kia nữa, đã tự sửa đổi, bỏ đồ đao lập địa thành phật đó nha! Lãng tử quay đầu không muộn mà, chúng ta không nên hẹp hòi như vậy.” Nàng biết mình nói năng loạn xạ, nhưng cũng không thể im lặng.
Lý Hơi dĩ nhiên không đồng ý, “Hắn là
người hư hỏng đến tận xương tủy, còn có thể quay đầu lại sao? Thậm chí
nếu hắn quay đầu lại thì cũng không thể nhất thời sửa đổi ngay lập tức,
ngươi đi cùng với hắn như vậy là rất nguy hiểm, có biết không? Sau này
cũng không nên đến gần hắn nữa.” Những lời nói này vô cùng ân cần.
Nguyễn Nhược Nhược mặc dù hơi nhức đầu
đối với thái độ trông nom lo lắng này của Lý Hơi nhưng cũng không thể
không cảm tạ tấm chân tình của hắn, “Ta đã biết, sau này sẽ chú ý.” Bây
giờ tốt nhất không nên nói gì hết, mà có nói cũng vô ích, ấn tượng bất
lương của Diêu Kế Tông đối với Lý Hơi không thể một sớm một muộn là có
thể xóa bỏ được.
Lý Hơi vô luận thế nào cũng không chịu để Nguyễn Nhược Nhược một mình đi trên đường, hắn kiên trì tiễn nàng trở về Nguyễn phủ.
Nguyễn Nhược Nhược vừa vào phủ đã thấy có điểm khác thường, bọn nha hoàn nha đinh đều có vẻ lo lắng, nàng vừa hỏi đã có người lên tiếng, “Đại thiếu gia nửa canh giờ trước trở về cùng
lão gia phu nhân ở tiền sảnh nghị sự. Chỉ là…lão gia cũng phu nhân vô
cùng tức giận.”
Nguyễn Nhược Nhược vừa nghe liền hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngày hôm nay thật không yên ổn mà! Một đợt
sóng vừa qua thì đợt thứ hai đã ập tới.
Tại tiền sảnh, Nguyễn lão gia đang nổi
trận lôi đình, “Ngươi ngươi ngươi, ngươi lại muốn thành thân với một nữ
tử thanh lâu, ngươi muốn tổ tông tám đời vì ngươi mà xấu hổ phải không?
Ta tại sao lại có một đứa con như ngươi…”
Nguyễn phu nhân đưa tay gạt lệ, “Nhược
Long, ngươi tại sao có thể bị loại nữ nhân này mê hoặc? Nữ nhân như
vậy…chơi một chút thì có thể, nhưng nếu muốn rước về làm thê tử thì vạn
vạn không được!”
Nguyễn Nhược Phượng vẻ mặt khinh thường,
“Đại ca, ngươi đang nghĩ cái gì vậy, tự dưng lại muốn rước một kỹ nữ
thanh lâu về nhà, ta tuyệt đối sẽ không nhận một đại tẩu như vậy đâu.”
Nguyễn Nhược Long một thân đấu ba cường
địch, vốn đã không thể ứng phó nổi, vì vậy hắn quyết định không khẩu
chiến với họ nữa mà tổng kết những lời