
iii! Lý
Hơi có ở chỗ này thì tốt rồi, hắn võ nghệ cao cường, có hắn mấy tên đốn
mạt này chẳng là gì hết!”
Diêu Kế Tông cao hứng nói, “Ê, còn có ta ở chỗ này nha, quên rồi hả? Ta thân thủ cũng không tệ.”
Nguyễn Nhược Nhược lúc này mới nhớ ra,
“Đúng nha! Ngươi không phải là quyền đạo hắc đai sao! Bây giờ đã khôi
phục thân thể nam nhi rồi, thi triển ra chắc hẳn không thành vấn đề. Vậy ngươi còn không mau đi tới cứu người?”
“Đợi lát nữa đã, đợi đến thời khắc nguy
cấp nhất ta đây sẽ nhảy ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, như vậy mới thú vị” Diêu Kế Tông vừa nói vừa làm ra bộ dáng anh hùng tuấn lãng.
“Ngươi nói nhảm nhiều quá, lập tức lăn
tới đằng kia cho ta!” Nguyễn Nhược Nhược một bên cười mắng, một bên đá
một cước đem hắn đẩy lên phía trước.
Thân thủ của Diêu Kế Tông quả nhiên không tệ, đừng xem đối phương có nhiều người, kì thật chẳng ai có thể chạm
đến hắn. Nằm trừ hai còn ba, đánh cho bọn chúng ôm đầu trốn chui trốn
nhủi như chuột. Diêu Kế Tông vô cùng tiêu sái thu chiêu, xoay người mỉm
cười nhìn thiếu nữ bị đùa bỡn kia mà ôn nhu hỏi: “Cô nương, ngươi không
sao chứ?”
Trong tưởng tượng của hắn, thiếu nữ kia
hẳn phải cảm kích vô hạn, vừa thẹn thùng vừa liếc nhìn hắn, dùng thanh
âm kiều mị mềm nhũn mà đáp: “Đa tạ công tử cứu giúp”. Trừ điều này ra,
hắn vẫn chờ mong có thể nghe được câu “Ân cứu mạng của công tử, tiểu nữ
cam nguyện lấy thân báo đáp”, đại khái giống như trong mấy bộ phim cổ
trang chiếu trên ti vi vậy. Dĩ nhiên hắn không thật sự cần nàng lấy thân báo đáp, bất quá nếu nghe được lời như thế thì cũng xem như cho hắn một chút đắc ý nho nhỏ.
Kết quả hắn còn chưa kịp chuẩn bị thì
thiếu nữ kia không những không cảm tạ hắn, ngược lại tựa như không thấy
quỷ, “Ngươi đừng lại đây, ngươi đừng lại đây nha!” Tiếng la hét giống
hệt như vừa rồi bị đám người kia đùa bỡn, cả người nàng xoay đi rồi ba
chân bốn cẳng chạy như chú thỏ trắng bị lang sói đuổi theo, liều mạng
lao ra khỏi ngõ hẻm. Diêu Kế Tông không nghĩ tới cảnh “Anh hùng cứu mỹ
nhân” lại trở thành tràng diện thế này, hắn đứng khinh ngạc một hồi lâu
cũng không nhúc nhích.
Ở một chỗ khác Nguyễn Nhược Nhược đang ôm bụng cười lăn lộn, cười đến suýt tắc thở. Diêu Kế Tông mang trăm câu
hỏi không giải thích được trở về bên cạnh nàng, chờ cho tiếng cười vơi
bớt mới vô cùng buồn bực hỏi: “Nếu ngươi cười đủ rồi thì làm ơn nói cho
ta biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Nguyễn Nhược Nhược vừa cười vừa đứng dậy nói, “Mới đầu ta cũng không hiểu, nhưng suy nghĩ một chút đã hiểu ra.”
“Rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi nói nhanh
một chút đi! Ta không hiểu tại sao lại thành ra như vậy.” Diêu Kế Tông
đối với chuyện vừa mới xảy ra vẫn canh cánh trong lòng. Cũng khó trách
hắn, mới vừa khôi phục lại thân thể nam nhi, còn một phen làm chuyện tốt “Anh hùng cứu mỹ nhân” không ngờ bị đối phương dội ngược. Cứu người còn bị mắng lại nên trong lòng hắn rất buồn bực.
“Thật ra cũng rất đơn giản. Thân thể tiền nhậm của ngươi đích thị là một tên háo sắc. Đừng nói là đùa bỡn nữ tử,
đến cả nam nhân tuấn tú ngươi cũng không tha, có thể nói là sắc danh
vanh dội. Ta đoán chừng thiếu nữ ban nãy đã từng bị ngươi chọc ghẹo qua, vì vậy khi ngươi xuất thủ cứu người liền bị nàng cho là “trước hổ sau
lang”, sợ ngươi có tâm bất lương nên vội vàng chạy trốn.” Nguyễn Nhược
Nhược vừa cười vừa nói.
Diêu Kế Tông lúc này mới chợt hiểu ra,
“Tại sao ta lại nhập hồn vào một tên sắc lang như vậy chứ, ta thanh danh trong sạch a! Bây giờ lại thay hắn hứng chịu danh tiếng háo sắc…Oan! So sánh với Thường Nga còn oan ức hơn a!”
“Danh tiếng dù bị phá hư một chút không
sao, ngươi có thể cố gắng sửa đổi mà! Lãng tử quay đầu vẫn còn kịp!”
Nguyễn Nhược Nhược an ủi hắn.
“Được, bắt đầu từ bây giờ ta sẽ vì danh
tiếng mà phấn đấu. Ta không thể chịu đựng cảnh “Người người e sợ” này
thêm một lần nào nữa.” Diêu Kế Tông tuyên thệ.
Nguyện vọng chủ quan đương nhiên là tốt,
chỉ là sự thật khách quan không phải nhất thời liền có thể thay đổi
được. Điển hình như lúc này, trong lúc hai người đang sóng vai vừa đi
vừa cười nói vui vẻ ở đầu đường Trường An thì bị Lý Hơi phát hiện, hắn
vô cùng kinh hãi.
Quát Tần Mại dừng xe ngựa, Lý Hơi phi
thân nhảy xuống xe, vọt tới trước mặt bọn họ, bước tới kéo Nguyễn Nhược
Nhược lui ra sau vài bước rồi mới vừa chỉ Diêu Kế Tông vừa hỏi nàng:
“Nguyễn Nhược Nhược…ngươi…ngươi tại sao lại cùng loại người này…vừa nói
vừa cười một chỗ?”
Nguyễn Nhược Nhược ngày thường thông minh linh hoạt, nhưng gặp phải trường hợp này một chữ cũng không phun ra
được. Nàng nói không ra lời, tự nhiên có người nhảy vô lấp chỗ. Diêu Kế
Tông đối với giọng điệu của Lý Hơi bất mãn hết sức, hắn tức giận nói:
“Ê, ngươi nói chuyện khách khí một chút nha, cái gì gọi là loại người
như thế này hả? Tất cả đều là người, chúng sinh ngang hàng!”
Lý Hơi càng nổi điên, vốn dĩ hắn đối với
nam nhân đã từng “đùa giỡn” mình trong lòng vẫn mang phẫn hận,
“Ngươi…ngươi cũng dám tự xưng là người, ta nói ngươi quả thực heo chó
cũng không bằng.”
“Ngươi nói cái gì?” Diêu Kế Tông vô duyên