pacman, rainbows, and roller s
Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội

Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323343

Bình chọn: 9.00/10/334 lượt.

nhanh hơn. Vương gia vọt tới trước người Lý

Hơi, thanh âm run run, “Hơi Nhi, ngươi…ngươi muốn làm gì?”

Từ đầu đến cuối, vô luận vương phi và

công chúa khuyên can thế nào Lý Hơi cũng không chịu mở miệng. Nhưng khi

vương gia lên tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn lên phụ thân, thanh âm rất nhỏ

nhưng kiên định, “Con cả gan quỳ xin Hoàng Thượng thu hồi thánh chỉ”.

“Ngươi…”, Tĩnh An vương gia nổi giận, nếu không phải nơi này là trước cửa điện Hoàng Đế thì nhất định vương gia

đã sai người lôi Lý Hơi trở về. Tuy nhiên, nơi này là hoàng cung, Lý Hơi đến quỳ xin thánh mệnh nên vương gia không thể hành động như mong muốn. Đương lúc không biết phải làm gì thì Ngọc Liên Thành đưa Nguyễn Nhược

Nhược đến cửa cung. Từ phía xa xa, Nguyễn Nhược Nhược trông thấy thân

ảnh Lý Hơi quỳ gối dưới trời tuyết, không chút nghĩ ngời, nàng ba chân

bốn cẳng phóng tới thật nhanh.

Lý Hơi không dám tin tưởng hai mắt của

mình, thân ảnh yểu điệu đang băng qua vô ngàn bông tuyết kia rất giống

Nguyễn Nhược Nhược. Bóng người đó chạy ào tới rồi ôm chầm lấy hắn. Bờ

môi ấm áp của nàng chạm lên gương mặt lạnh như băng của hắn, một giọt

nước mắt nóng hổi lăn dài rơi xuống vai. Đúng là nàng thật rồi! Người

đang ôm hắn giữa băng thiên tuyết địa này chính là nàng! Thân thể nàng

cũng giống hắn, cả hai đều từ trong nhà ấm áp chạy vội ra ngoài, trên

người chỉ có một bộ quần áo mỏng manh, làm sao có thể kháng cự khí trời

băng lãnh. Những người kiên nhẫn đứng chờ trước điện đều mặc trên người

một lớp áo thật dày, chỉ hai người bọn họ đáng thương trên người chỉ có

độc một bộ quần áo đơn sơ. Hai người rét lạnh nương tựa vào nhau liền

cảm thấy ấm hơn một chút, nhưng điểm ấm áp này làm sao có thể so sánh

với tuyết trời đương lúc âm hàn?

Ngọc Liên Thành cũng bước nhanh tới, ánh

mắt hỏi thăm hướng về phía thê tử là Dương công chúa. Công chúa nói cho

hắn biết tình hình hiện tại, cũng là nói với Nguyễn Nhược Nhược, “Phụ

Hoàng hạ thánh chỉ tứ hôn, Lý Hơi quỳ xin phụ hoàng thu hồi thánh chỉ”.

Ngọc Liên Thành nghe được liền chấn động, chuyện này…thật không thể

tưởng tượng được!

Nguyễn Nhược Nhược nghe được cũng giật

mình, nàng không nhịn được càng ôm chặc Lý Hơi, cảm giác giống như bản

thân đang ôm một khối băng lạnh giá. Nước mắt tuôn như mưa, thanh âm

xuất phát từ trái tim đau đớn, “Lý Hơi, ngươi làm gì vậy? Ngươi không

nên như vậy! Ngươi thật ngốc mà!”

Đúng nha, thật là ngốc! Vì yêu mà ngốc

đến nông nỗi này. Kẻ ngốc như vậy ở thế kỷ hai mươi mốt đã tuyệt chủng

rồi. Nguyễn Nhược Nhược đã từng cho rằng loại tình yêu xa xôi trong

truyền thuyết đã được nhân gian thần thánh hóa, vốn dĩ không có thật.

Ngày xưa người ta yêu nhau có thể bỏ qua tất cả, tiền tài, quyền lực,

tiền đồ, sự nghiệp, cơ hồ cũng có thể vì hai chữ “tình yêu” mà buông tay tất cả. Ngày nay thì ngược lại, người ta có thể vì những thứ này mà gạt tình yêu vào hành thứ yếu. Tình yêu trở nên yếu ớt tựa như khối băng

nhỏ chạm vào lửa sẽ lập tức tan chảy. So với việc theo đuổi một tình yêu thuần khiết kiên trinh thì theo đuổi vật chất để sinh tồn rõ ràng có

nhiều hấp dẫn hơn. Quyền lực – tiền tài khiến người người say, mặc dù

trong lúc say vẫn còn ba phần thanh tĩnh, biết rằng mình đang đánh mất

một tình yêu tuyệt vời nhưng mấy ai có thể hoàn toàn thức tỉnh. Vậy nên

những chuyện tình đẹp như Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài vĩnh viễn chỉ có

trong truyền thuyết mà thôi!

“Ta muốn hỏi ngươi có dám hay không, dám cùng ta vì yêu mà si cuồng?”

Có dám hay không? Không có mấy người trả

lời là “dám”. Yêu đến thương cân động cốt, yêu đến thiên băng địa liệt,

đây là chuyện cũ đã quá xa xôi. Người ta phần lớn đều có thể buông tay

đối với tình yêu, hơn nữa họ cũng không có đủ nhẫn nại để đánh cược với

toàn bộ tình yêu của mình, bởi vì đối phương có thể sẽ không đáp ứng

lại, nghĩa là không có thu hoạch, tình yêu thường mất nhiều hơn được.

Chuyến đi buôn như vậy thử hỏi có mấy ai chịu làm? Không chịu lại càng

không dám. Vậy nên chuyện tình yêu thê mỹ ngày xưa…chỉ có thể là thế tục truyền kỳ.

Ôm thân thể lạnh băng của Lý Hơi, Nguyễn

Nhược Nhược không thể không rơi lệ. Có thể có được một người yêu như

vậy, đây quả thật là một loại hạnh phúc xa xỉ. Nàng đến từ xã hội vật

chất ngàn năm sau, nhìn thấy xung quanh mình có biết bao chuyện tình yêu tồi tệ, từ sớm đã không còn ôm hy vọng đối với tình yêu thuần khiết.

Vậy mà tình yêu của Lý Hơi lại là “hồn kim phác ngọc” tỏa sáng trước mắt nàng. Nàng nhịn không được liền khóc òa lên, “Lý Hơi, ngươi mau đứng

lên, không nên cầu xin nữa. Ngươi hãy cưới nữ nhân được hoàng đế tứ hôn

kia đi, không sao hết, ta sẽ làm thiếp, ta sẽ là trắc phi của ngươi”

Người yêu của ta ơi! Ngươi vì yêu có thể

không màng đến tính mạng, ta tại sao lại không thể vì ngươi mà đánh vỡ

lập trường của mình. Mặc dù không muốn chung chồng với kẻ khác, nhưng vì ngươi, ta cam tâm tình nguyện.

Lý Hơi lắc đầu, thanh âm thấp đến độ gần

như không thể nghe thấy, nhưng hắn vẫn kiên trì nói từng chữ rõ ràng,

“Ta nhất định phải chính thức rước ngươi về làm thê tử, là chính t