
thôn dã tiêu giao tự tại. Chỉ là, chúng ta còn có phụ mẫu, Hoàng Thượng, bọn họ đều đã thỏa hiệp chịu lui một bước, chúng ta cũng không thể làm quá, đúng không?”
“Dĩ nhiên, chúng ta sống trên đời này
không phải chỉ vì chính mình mà còn vì những người chúng ta yêu thương.
Ta cũng hiểu, mặc dù làm thế tử phi có bó buộc một chút nhưng chúng ta
lại có thể bên nhau dài lâu, đây mới là quan trọng nhất.”
Đang lúc đôi phu thê vừa ôm hôn thân mật
vừa nói chuyện thì Tần Mại ở ngoài phòng cung kính gọi, “Tiểu vương gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong, có thể lên đường đến lễ bộ”.
“Ngươi mau lên đường, đi sớm về sớm”, Nguyễn Nhược Nhược hôn lên má hắn một cái.
Lý Hơi cũng hôn trả lại một cái, “Công vụ xong ta sẽ lập tức quay về”
“Ta sẽ làm điểm tâm thật ngon chờ ngươi! Bánh nướng được không?”
“Được đó, ta thích ăn bánh nướng ngươi làm. Tay nghề làm bánh của ngươi càng lúc càng giỏi nha!”
“Bởi vì có mẫu thân “giáo huấn” nên khả
năng nấu nướng của ta thời gian gần đây có nhiều tiến bộ, đây toàn bộ
đều là thành tích huấn luyện của mẫu thân”, Nguyễn Nhược Nhược cười nói.
“Thì ra là vậy, ta còn hỏi tại sao tay
nghề của ngươi lại tiến bộ nhanh như vậy, hóa ra là mẫu thân đứng một
bên chỉ đạo. Mẫu thân chịu xuống bếp chỉ dạy ngươi…xem ra mẫu thân càng
lúc càng thích ngươi”.
“Không phải đều vì phúc của ngươi sao, vì ngươi nên mẫu thân mới chịu chỉ dạy ta”, Nguyễn Nhược Nhược cười khanh khách.
“Cũng không phải nha! Ngươi vốn là con
dâu tốt, chỉ do trước kia hai bên đã có sẵn thành kiến…Bây giờ ngươi đã
là con dâu của mẫu thân, tiếp xúc lâu ngày tự nhiên sẽ nhìn ra ưu điểm
của ngươi. Mẫu thân thích ngươi cũng là tự nhiên thôi”.
Nguyễn Nhược Nhược nhìn hắn mỉm cười,
“Ngươi nha, ngươi biết ta tốt nhưng không phải ai trong thiên hạ cũng
giống như ngươi, cũng cho là ta tốt!”
“Ngươi tốt thật mà! Cho dù cả thiên hạ
này nói ngươi không tốt, sợ rằng ta vẫn nghĩ ngươi tốt!”, Lý Hơi nói
nghiêm túc. Người trong thiên hạ nói thế nào, chuyện này còn quan trọng
nữa sao?
Nguyễn Nhược Nhược chỉ mỉm cười, nhưng nụ cười lại rạng rỡ như đóa hồng dưới ánh nắng ban mai. Lý Hơi nhịn không
được liền hôn lên môi nàng, hai bên dây dưa triền miên không dứt…
“Tiểu vương gia, không còn sớm nữa”, Tần Mại đứng ngoài cửa lại lên tiếng thúc giục.
Lý Hơi vô cùng quyến luyến “nhả” Nguyễn
Nhược Nhược ra. Ánh mắt hắn ấm nồng như men rượu say, nụ cười ngọt ngào
như mật, “Chờ ta trở về, ta sẽ hoàn thành công vụ thật nhanh rồi lập tức trở về!”
Lý Hơi vừa rời đi không lâu thì Hạnh Nhi
chạy đến, nha đầu này tự nhiên phụng bồi theo nàng xuất giá, “Tiểu thư”, nha đầu này vẫn không cách nào chuyển sang cách gọi “thế tử phi” được,
“Biểu thiếu gia và công chúa đến, đi cùng còn có Diêu công tử”.
“Mau mời bọn họ vào”, đến cùng thanh âm
cao hứng của nàng là ba người lần lượt bước vào phòng. Ngọc Liên Thành
mang theo nụ cười tựa như trăm hoa đua nở, Dương công chúa ánh mắt ôn
như như ánh trăng, hai người này đứng chung một chỗ quả thật là một đôi
người ngọc. Diêu Kế Tông vẫn bộ dáng hi hi ha ha như cũ, toàn bộ căn
phòng trong ngoài gì đều bị hắn đánh giá một lượt, miệng tấm tắc liên
tục, “Thứ nào cũng là đồ tốt, Nguyễn Nhược Nhược quả thật đã được gả vào chỗ tốt!”
Đúng nha! Thật là đã được gả vào chỗ tốt! Nàng là nữ nhân thương gia đầu tiên được gả vào hoàng thất làm vương
phi. Sự tình này suýt chút nữa đã gây ra một vụ nổ làm chấn động toàn bộ người trong Nguyễn phủ, phải nói là “một cú đập cánh liền bay lên ngọn
cây hóa phượng hoàng”. Tam di nương nói thẳng không hề húy kị, “Tam tiểu thư, ban đầu ngươi cự tuyệt làm trắc phi, ta còn tưởng ngươi đã quyết
định sai lầm. Nào ngờ bây giờ lại được chính thức rước vào vương phủ làm thế tử phi, phúc khí của ngươi thật tốt nha!”
Tin Tĩnh An vương thế tử chính thức cưới
nữ nhi thương gia Nguyễn thị làm thế tử phi đến tai Nguyễn Nhược Long.
Sau khi xác nhận nữ nhân đó chính là Nguyễn gia Nguyễn Nhược Nhược, hắn
liền ngày đêm bôn ba trở về nhà. Nguyễn phủ vừa gả nữ nhi vào gia môn
giàu có, bây giờ đứa con trai bỏ nhà đi bấy lâu lại quay trở về, quả là
chuyện vui đến liên tiếp! Lúc trốn đi chỉ có hai người Nguyễn Nhược Long và Thủy Băng Thanh nhưng khi trở về lại đến ba người, bụng của Thủy
Băng Thanh cũng đã khá to. Giờ phút này, Nguyễn lão gia và Nguyễn phu
nhân cũng không muốn truy cứu xuất thân thanh lâu của Thủy Băng Thanh
nữa, hai người bọn họ rối rít phân phó gia nhân chuẩn bị cẩm y ngọc bội
cho Thiếu phu nhân, cũng là chuẩn bị cho tôn tử thiếu gia tương lai. Mẹ
nhờ phúc con, danh phận địa vị của Thủy Băng Thanh đã được thừa nhận.
Nguyễn Nhược Long vừa gặp Nguyễn Nhược
Nhược liền hỏi, “Tam muội, tai sao lại gả cho Tiểu vương gia? Ngươi có
thật lòng thích hắn không?”
Được Nguyễn Nhược Long quan tâm như vậy,
Nguyễn Nhược Nhược cực kỳ xúc động. Thân tình của vị huynh trưởng đời
Đường này chính là một trong những thu hoạch đáng giá của nàng từ lúc
xuyên qua đến giờ, “Đại ca, ta thật lòng thích hắn, hắn cũng thật lòng
thích ta. Chúng ta có được ngày hôm nay hoàn toàn dựa vào