
ý đến Lý Hơi đang quỳ trước cửa điện. Lý Mân kinh
ngạc nhìn Lý Hơi hồi lâu, một chữ cũng nói không nên lời. Hắn suy nghĩ
một chút rồi đi theo Hoàng Thượng trở vào nội điện.
Trong Vũ Đức Điện, hỏa lò reo tí tách,
không khí vô cùng ấm áp dễ chịu. Hoàng Đế có được nửa ngày rỗi rảnh,
đang ngồi trên ngự án làm bằng gỗ tử đàn có chạm khắc hoa văn, trước mặt là một mảnh giấy trắng đang vẽ dang dỡ một cành hoa mai. Sau khi trở
vào, Hoàng Đế không có tâm tình vẽ tiếp, ngự bút trên tay chần chừ trên
mặt giấy. Lý Mân đứng một bên biết tâm trạng phụ hoàng đang rất không
tốt, đến thở cũng không dám thở mạnh. Một hồi sau, hắn liếc mắt nhìn ra
bên ngoài cửa sổ, tuyết đổ như mưa. Lại nhìn sang phụ hoàng, hắn cẩn
thận mở miệng nói, “Phụ hoàng, Lý Hơi vẫn còn quỳ trước điện”.
Mày rậm chau lại, ngữ khí hoàng đế lạnh
lùng, “Hắn muốn quỳ thì cứ để hắn quỳ”. Tuy là nói thế nhưng bức họa hoa mai vẫn không thể tiếp tục, ngự bút bị vứt sang một bên, Hoàng Đế xoay
người bước vào Trắc điện Thúy Vân Trai. Lý Mân âm thầm phân phó thị vệ
bên cạnh, “Mau đến Tĩnh An vương phủ, thỉnh Vương gia Vương phi lập tức
vào cung”.
Trước khi phu thê Tĩnh An vương tiến
cung, Dương công chúa đã đến Vũ Đức Điện. Nàng đến thỉnh an Hoàng
Thượng, khi xe ngựa tiến đến trước cửa điện thì trông thấy Lý Hơi đang
quỳ gối dưới tuyết. Công chúa ngơ ngẩn.
“Dương hoàng muội, ngươi đến rồi!” Lý Mân nghe thông báo liền vội vàng xuất hiện chào đón nàng.
“Thất hoàng huynh, tại sao Lý Hơi lại quỳ gối ngoài kia?”, Dương công chúa hỏi ngay.
“Phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn, Lý Hơi…quỳ xin phụ hoàng thu hồi thánh chỉ”.
Cái gì? Dương công chúa nghe được liền hít phải một ngụm khí lạnh, “Phụ hoàng…phụ hoàng có nổi giận không?”
“Dĩ nhiên là long nhan không vui, nhưng
vẫn chưa tới mức thịnh nộ. Bình thường phụ hoàng rất ưu ái Lý Hơi, chẳng qua là cứ bỏ mặc hắn như vậy, thánh ý thật khó đoán. Dương công chúa,
ngươi có thể đến khuyên phụ hoàng một tiếng không?”, Lý Mân nói.
Định thần một chút, công chúa sai cung nữ đỡ nàng đến bên cạnh Lý Hơi. Chỉ vừa mới bước mấy bước, gió tuyết đã
khiến công chúa rùng mình lạnh thấu xương. Nàng nhìn Lý Hơi cả người phủ đầy tuyết, vừa thương tiếc vừa xúc động, “Lý Hơi, ngươi hà cớ gì lại tự làm khổ bản thân mình?”
Lý Hơi quỳ dưới tuyết đã khá lâu, tuyết
bay tán loạn, gió lạnh như đao cắt lên da thịt hắn. Hắn từ trong đại
sảnh ấm áp vùng chạy đi, trên người chỉ mang theo một bộ trường sam mỏng manh, dưới phong tuyết giá lạnh thấu xương, thân thể và trái tim hắn
đều đau. Mới đầu Lý Hơi còn thấy rét lạnh, tựa như có muôn ngàn lưỡi dao chém xuống da thịt mình. Theo thời gian, sự đau đớn dần dần chuyển sang trạng thái tê điếng, cơ hồ như toàn thân từ đầu đến chân đã bị đông
cứng thành tuyết, cảm giác bản thân mình hoàn toàn không còn tồn tại…Giá lạnh bên ngoài, đau đớn bên trong, giờ phút này hắn tựa như kẻ đang
phải gánh chịu “thiên đao vạn quả”.
“Lý Hơi, ngươi đừng u mê nữa, mau đứng
lên theo ta vào điện. Ngươi hãy mau chóng đến trước mặt phụ hoàng nhận
tội, phụ hoàng có thể sẽ tha thứ cho ngươi”, Dương công chúa khuyên can.
Lý Hơi ngoảnh mặt làm ngơ, thần sắc kiên
định trầm mặc. Bất kể Dương công chúa nói gì, hắn một chữ cũng không đáp trả. Đã đi đến bước này, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay.
Lúc Tĩnh An vương phi đến Vũ Đức Điện thì Dương công chúa đã khuyên nhủ Lý Hơi được một hồi, chỉ là nửa điểm tác
dụng cũng không có, hắn vẫn trầm mặc như một bức ngọc điêu. Vương phi
thấy con quỳ gối trên tuyết lập tức chạy đến, vừa ôm vừa kéo hắn đứng
lên, “Hơi Nhi, Hơi Nhi, đứa nhỏ này…”
Thân thể Lý Hơi đã không còn một chút hơi ấm, mặt và tay lạnh tựa băng hàn. Vương phi cởi áo khoác lông cáo muốn
choàng lên người hắn nhưng hắn giãy dụa không chấp nhận. Thấy hài tử cố ý tránh xa mình như vậy, người làm mẫu thân lòng đau như cắt, “Hơi Nhi,
ngươi đừng oán mẫu thân. Mẫu thân đã hiểu, ngươi quả thật rất thích
Nguyễn cô nương kia. Chỉ là, Hoàng Thượng tứ hôn, mẫu thân cũng không
còn cách nào khác. Đứa nhỏ này, tại sao ngươi lại cố chấp như vậy?”
“Lý Hơi, phụ hoàng kim khâu ngọc xuất,
làm gì có đạo lý hạ thánh chỉ rồi lại thu hồi thánh chỉ, hãy nghe lời
mẫu thân của ngươi, đừng cố chấp nữa. Mau đứng dậy đi, cơ thể ngươi
không chịu đựng được nữa đâu”, Dương công chúa hết lòng khuyên nhủ.
Lý Mân không nói lời nào, chỉ đứng nhìn ở một bên. Hắn thật sự không có gì để nói, nữ nhân trong quan niệm của
hắn chẳng qua là vật trang sức, là thứ mà hắn chưa bao giờ dụng tâm để
có được. Tuy nhiên, Lý Hơi lại có thể vì một nữ nhân mà buông tay tất
cả, thậm chí đến cả tính mạng cũng không cần, điều này thực sự nằm ngoài phạm vi lý giải của hắn. Hắn không thể hiểu, mặc dù thập phần chấn động nhưng vẫn không cách nào hiểu được vấn đề của Lý Hơi.
Vô luận bọn họ khuyên can thế nào, Lý Hơi vẫn một mực thờ ơ tựa như không hề nghe thấy. Lúc Tĩnh An vương phi và
Dương công chúa đang “thúc thủ vô sách” thì Tĩnh An vương gia tựa như
sao băng xẹt đến. Vừa nhìn thấy Lý Hơi quỳ gối trên tuyết, vương gia
khựng lại một chút rồi bước