
của hắn vừa động, Tĩnh An
vương gia liền quát lớn, “Hơi Nhi, ngươi đi đâu? Còn chưa tạ ơn…”
Nội thị quan vô cùng kinh ngạc, hắn đã
tuyên chỉ nhiều lần nhưng chưa bao giờ gặp phải tình huống thế này. Tĩnh An vương gia cực kỳ tức giận, một mặt phân phó gia đinh trong phủ lập
tức đuổi theo Tiểu vương gia, một mặt mời nội thị quan ngồi xuống uống
trà. Nội thị quan thập phần lo lắng hỏi, “Vương gia, Tiểu vương gia thế
này là sao? Hoàng Thượng tứ hôn nhưng bộ dáng của ngài ấy hình như không vui, vẫn chưa tạ ơn đã bỏ chạy. Thánh chỉ không thể coi nhẹ, ngài nhanh nhanh tìm Tiểu vương gia trở lại, ta sẽ tuyên chỉ một lần nữa để Tiểu
vương gia có thể chu toàn lễ nghi. Nếu không, chuyện này mà truyền ra
ngoài sẽ không tốt”.
“Đúng đúng đúng, công công nói rất đúng.
Ngươi hãy ngồi đây chờ một lát, ta sẽ đích thân tìm hắn trở về”. Bố trí
nội thị quan xong, Tĩnh An vương gia liền gấp rút bước ra khỏi đại sảnh. Vương gia nổi giận hỏi tổng quản, “Còn không mau đuổi theo Tiểu vương
gia?”
Tổng quan đại nhân sợ hãi nói, “Sau khi
Tiểu vương gia lao ra khỏi đại sảnh liền phóng lên một con tuấn mã của
tùy tùng nội thị quan rồi quất roi lao đi. Ta đã phân phó người đuổi
theo…nhưng không thấy bóng dáng của Tiểu vương gia. Bất quá, Quách Trọng thống lĩnh đã sai nhân mã đi tìm Tiểu vương gia”.
Tĩnh An vương phi thần sắc ảm đảm đứng
một bên, “Hơi Nhi, Hơi Nhi, ngươi ngàn vạn lần không nên xảy ra chuyện
gì nha!”. Giờ phút này, nàng thật sự sợ hãi, sợ rằng những lo lắng của
mình sẽ trở thành sự thật, rằng đạo thánh chỉ kia chính là bùa đòi mạng
dành cho con trai mình. Nàng nhìn tuyết trắng lạnh lùng bên ngoài không
khỏi nhớ đến lưỡi kiếm ngày đó trong tay Lý Hơi. Thân thể nàng chao đảo
suýt ngã, Phẩm Hương vội vàng tiến đến đỡ lấy nàng.
Tĩnh An vương gia sau khi nghe vương phi
nói những lời này thì cơn tức giận trong lòng đã vơi đi bảy phần, vương
gia hiện giờ vô cùng lo lắng. Lý Hơi đi đâu? Vương gia lập tức nghĩ ngay đến Nguyễn Nhược Nhược, không lẽ hắn chạy đi tìm nàng ta? Sắc mặt vương gia trầm xuống, phân phó tổng quản, “Chuẩn bị xe, ta phải xuất phủ”.
Ngoài trời tuyết bay tán loạn tựa như vô
vàn giọt lệ ưu thương. Tĩnh An vương gia băng qua gió tuyết chạy đến
Nguyễn phủ, sắc mặt cứng rắn lạnh lùng như tuyết, nói rằng muốn gặp
Nguyễn Nhược Nhược. Nguyễn lão gia nhìn thần sắc vương gia không ổn,
trong lòng không biết nhi nữ nhà mình lại phạm vào chuyện gì nên vô cùng lo lắng. Nguyễn lão gia thận trọng lên tiếng, “Tiểu nữ tuổi còn nhỏ,
nếu có chỗ nào đắc tội vương gia…thảo dân cầu xin ngài rộng lượng tha
thứ cho nữ nhi”.
Tĩnh An vương gia hừ một tiếng đáp lại.
Nguyễn lão gia cùng Nguyễn phu nhân đều thất sắc, Tam nha đầu này…tại
sao lại trêu chọc đến Vương gia? Đang suy nghĩ tính cách thì hai người
trông thấy Nguyễn Nhược Nhược cùng Ngọc Liên Thành người trước người sau chạy tới. Nàng liếc mắt nhìn thấy Tĩnh An vương gia liền vội vàng hỏi,
“Đã xảy ra chuyện gì? Lý Hơi xảy ra chuyện sao?”
Tĩnh An vương gia nghe nàng hỏi thế liền
ngẩn người, thần sắc kinh hoàng. Tâm trạng vương gia có phần chùng xuống nhưng vẫn mở miệng hỏi, “Lý Hơi không đến tìm ngươi sao?”
“Các ngài đem hắn giam lỏng, không để hắn xuất phủ thì làm sao hắn có thể đến tìm ta?”, Nguyễn Nhược Nhược hỏi ngược lại.
“Hắn vừa mới chạy ra khỏi vương phủ”, Tĩnh An vương gia trầm giọng nói.
“Hắn chạy ra khỏi vương phủ? Hắn đã từng
chạy thoát một lần, các ngài canh phòng hắn nghiêm mật như phòng cướp
phòng hỏa, tại sao lại để hắn bỏ chạy một lần nữa?”
Tĩnh An vương gia xúc động trong lòng,
nhịn không được liền tức giận quát, “Hắn chỉ mới tiếp thánh chỉ một nửa, hiện tại đã…”. Vương gia đột nhiên ngừng lại, ánh mắt như dòng điện
nhìn về phía Nguyễn Nhược Nhược, bao nhiêu tức giận đều phát tiết trên
người nàng, “Nếu không phải ngươi thì đứa con trai tốt của ta tại sao
lại không biết phân nặng nhẹ như vậy. Đúng là hồng nhan họa thủy!”
Nguyễn Nhược Nhược chỉ nghe đến nửa đoạn
đầu đã ngơ ngẩn, tiếp thánh chỉ? Nhất định là thánh chỉ tứ hôn, nhanh
vậy sao? Lý Hơi tiếp thánh chỉ rồi bỏ chạy? Hắn chạy đi đâu? Có xảy ra
việc gì ngoài ý muốn hay không? Nàng không còn nghe được câu tiếp theo
của Tĩnh An vương gia mà xoay người bỏ chạy ra ngoài, nàng muốn đi tìm
Lý Hơi. Ngọc Liên Thành chặn nàng lại, “Biểu muội, bên ngoài gió tuyết
rất lạnh, khoác thêm áo vào rồi hẳn đi”.
“Không được, Lý Hơi đi đâu? Ta sợ hắn sẽ
xảy ra chuyện. Không được chậm trễ, nhất định phải mau chóng tìm hắn trở về”, Nguyễn Nhược Nhược thật sự gấp gáp, Ngọc Liên Thành không ngăn
được nàng chỉ đành theo sát một bên, “Vậy dùng xe ngựa của ta đi, nó
đang đỗ ngoài cửa”
Tĩnh An vương gia lập tức theo đuôi đi
ra, hắn dĩ nhiên muốn bám theo nàng, giờ phút này có lẽ chỉ có một mình
nàng mới có thể tìm được Lý Hơi. Một đám người như gió lốc cuốn ra khỏi
đại sảnh lưu lại trong phòng vài gương mặt ngạc nhiên đến tột độ. Sau
một hồi, Nguyễn lão gia rốt cuộc đã mở miệng được, “Ta có nghe nhầm
không? Tam nha đầu cùng Tĩnh An vương thế tử có tư tình, phải vậy
không?”