
hê, là nữ nhân duy nhất ta tôn trọng. Ta không thể cũng không nguyện ý ủy
khuất ngươi”, Sắc mặt hắn đã tái nhợt, thân thể lảo đảo muốn ngã xuống,
ai cũng có thể nhìn ra hắn sắp không cầm cự được nữa.
Trái tim Vương phi đau như bị ai xé nát,
rốt cuộc không còn nhịn được nữa, nàng xoay người chạy ào vào trong
điện, Lý Mân thở dài một tiếng rồi cũng xoay người tiến vào điện, hướng
thắng đến Thúy Vân Trai. Tĩnh An vương phi quỳ trước rèm cửa dẫn vào
Thúy Vân Trai, “Thần thiếp cầu kiến Hoàng Thượng”.
Rèm cửa lay động, Hoàng Đế sắc mặt không
chút thay đổi bước ra, long nhan nhìn không rõ hỉ nộ hay vui buồn, thanh âm cũng vô cùng bình thản, “Bình thân”.
Tĩnh An vương phi chẳng những không đứng
dậy mà còn cúi đầu quỳ lạy, “Thần thiếp cũng cả gan khẩn xin Hoàng
Thượng thu hồi thánh chỉ”.
Hoàng Thượng chấn động, ánh mắt như điện
nhìn về phía vương phi đang quỳ trên đất, “Mẫu thân như thế thảo nào lại sinh ra hài tử như vậy”.
Đang lúc nói chuyện thì Dương công chúa
cùng Tĩnh An vương gia cũng gấp rút chạy đến. Vừa nghe được hai câu đối
đáp giữa Hoàng Thượng và Vương phi, Tĩnh An vương gia sắc mặt đại biến,
vội vàng quỳ xuống nói, “Hoàng Thượng, thần dạy con không nghiêm, nếu
như trách tội, xin chỉ trách một mình thần”.
Hoàng Thượng còn chưa trả lời thì Dương công chúa cũng quỳ xuống, “Phụ Hoàng, thần nữ cũng cả gan xin người thu hồi thánh chỉ”.
Nhìn bọn họ đều quỳ xuống, Lý Mân ngây
ngốc một hồi cũng theo đó quỳ xuống thưa, “Nhi thần cũng cả gan khẩn xin phụ hoàng thu hồi thánh chỉ”.
Không khí trong điện vô cùng yên tĩnh,
tiếng lép bép trong hỏa lò nghe được rõ ràng. Hoàng Đế mím chặt môi
không nói lời nào, đem ánh mắt quét nhìn bốn người trong điện một lần.
Lại nhìn hai thân ảnh đơn bạc đang ôm nhau bên ngoài trời tuyết, Hoàng
Đế ở trong Thúy Vân Trai đã nhìn bọn họ rất lâu. Suy nghĩ một chút,
Hoàng Thượng lại nói, “Dương công chúa, nữ nhân Phò Mã mang vào chính là ý trung nhân của Lý Hơi đúng không?”
“Đúng vậy, thưa phụ hoàng. Nữ nhân kia
chính là biểu muội của Phò Mã. Hai người bọn vốn đã tư đính chung thân,
chẳng qua vì không môn đăng hộ đối nên không thể kết hợp. Lý Hơi chí
nghĩa chí tình, thà xúc phạm long nhan cũng không nguyện cô phụ nàng.
Xưa nay si tình chỉ có nữ nhi, có mấy ai là nam nhi. Chuyện tình của Lý
Hơi son sắc như vậy, thần nữ khẩn xin phụ hoàng thành toàn cho hắn!”
Dương công chúa vô cùng khẩn thiết thỉnh
cầu hoàng đế. Tình yêu của chính nàng đã không được như ý, người nàng
yêu lại không yêu nàng. Người bình thường dưới tình huống này đối với
tình yêu kiên trinh tốt đẹp của người khác sẽ có hai thái độ. Một là
ghen ghét sinh hận, tại sao ngươi có ta không? Hận không thể phá hư mới
phải. Hai là mở rộng lòng để thưởng thức tình yêu, hiểu được sự cao quý
khó cầu của nó mà nguyện thay người bảo vệ loại tình cảm trân quý này.
Không hề nghi ngờ gì nữa, Dương công chúa chính là loại người sau.
Nhặt chiếc áo choàng bị Lý Hơi gạt xuống
tuyết, Ngọc Liên Thành khoác lên hai thân người đang ôm chặc nhau dưới
trời tuyết. Hắn xoay người đi vào điện, vừa đúng lúc nghe thấy lời đối
đáp của Dương công chúa. Hắn vô cùng xúc động, nhất thời nhìn nàng đến
ngây dại.
Hoàng Đế chớp mắt, thấy người vừa bước
vào điện là Ngọc Liên Thành. Hoàng Đế đột nhiên đặt câu hỏi, “Ngọc Liên
Thành, ban đầu lúc trẫm đem công chúa tứ hôn cho ngươi, ngươi tình
nguyện hay không tình nguyện?”
Ngọc Liên Thành bị hỏi liền ngơ ngẩn, một hồi lâu vẫn không nói gì, sắc mặt Dương công chúa nhất thời tái nhợt.
Trong điện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng lò sưởi tí tách. Hoàng Đế
đột nhiên cười lạnh, “Như vậy xem ra ngươi cũng không hài lòng với chỉ
ban hôn của trẫm. Dương công chúa là nữ nhân vô cùng tốt, ngươi cũng
không thích, có phải không?”
Ngọc Liên Thành cắn răng nói, “Hoàng Thượng, có thể cho thần cả gan nói thẳng?”
“Nói đi, trẫm vừa mới nghe Lý Hơi nói thẳng, bây giờ cũng muốn nghe ngươi nói thẳng một chút”.
“Hoàng Thượng, thật không dám giấu diếm,
ban đầu người tứ hôn thần cũng không tình nguyện, chẳng qua không thể
không tuân mệnh”. Ngọc Liên Thành nói thẳng không kiêng kỵ, Hoàng Đế
nghe được sắc mặt như sương lạnh, công chúa nghe được mặt mày càng thảm
đạm, phu thê Tĩnh An vương cùng Lý Mân nghe được trong lòng liền run sợ
không dứt.
“Chẳng qua, giờ phút này thần nguyện ý
mỗi ngày đều khấu tạ long ân vì có được Dương công chúa làm thê tử.
Dương công chúa nàng…”, Ngọc Liên Thành xoay đầu nhìn thê tử, sóng mắt
ôn nhu như gió thu vờn mặt nước, “Nàng quả thật vô cùng tốt, hiện tại
thần rất thích nàng. Thần rất cảm kích Hoàng Thượng đã đem nàng ban cho
thần làm thê tử”.
Dương công chúa được Ngọc Liên Thành nhìn với sóng mắt ôn nhu, lại nghe những lời ngọt ngào như vậy, bên ngoài rõ ràng tuyết trắng rét lạnh mịt mờ nhưng nàng cảm giác được ngày xuân
đang đến, toàn thân ấm áp đến vô cùng. Một giọt lệ rơi xuống, thì ra khi hạnh phúc người ta vẫn có thể muốn khóc òa lên.
Hoàng Đế tự nhiên có thể nhận ra từng câu từng chữ của Ngọc Liên Thành đều là chân thật, lại nhìn bọn họ