
cửa rộng?”
Ngọc Liên Thành nhìn nàng một hồi mới nói, “Nói như vậy…hai người các ngươi thật sự một chút cơ hội cũng không có?”
“Có lẽ có, có lẽ không, ai biết được? Bây giờ chỉ còn chờ xem thiên ý. Ta đã cố gắng, đã tranh thủ, đã phấn đấu,
đã làm hết phận sự, hiện tại chính là nghe theo thiên mệnh. Thế sự vô
cùng huyền diệu, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, bất luận người
trong cuộc có tận tâm thế nào cũng vẫn là “mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên”. Bảy phần cố gắng vẫn chưa đủ, chính là phải đợi thêm ba phần
thiên ý”.
Nguyễn Nhược Nhược vừa nói vừa kích động
chạy ào về phía cửa sổ, nhìn những bông tuyết đang tung bay ngoài trời
mà gào to, “Lão thiên a, ngươi cũng giúp ta một tay có được không? Ta
không cần vinh hoa phú quý, không muốn lưu tên thiên cổ, ta chỉ muốn
cùng người ta yêu ở chung một chỗ, cùng nhau nói cười vui vẻ là đủ rồi!
Van cầu ngươi…!”
Ngọc Liên Thành nghe khẩu khí hài tử của
nàng liền không khỏi vừa buồn cười vừa chua xót. Chỉ là một lời cầu xin
vô cùng đơn giản, nhưng…Hắn cười khổ nói, “Biểu muội, chi bằng ngươi cầu mong “công thành danh toại” xem ra còn dễ dàng hơn!”
Sau khi Nguyễn Nhược Nhược phát tiết buồn bực một trận liền chán nản quay về chỗ ngồi, hữu khí vô lực nói, “Quả
thật, công thành danh toại có thể dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần dùng vật
chất trao đổi là được. Còn tình cảm, ta đi đâu tìm được một tấm chân
tình thuần khiết như Lý Hơi? Ta đã có được, ta thật sự không nỡ buông
tay”, nói xong lời cuối cùng nàng bật khóc.
Ngọc Liên Thành nhịn không được liền đưa
tay ôm nàng vào lòng, tựa như ca ca yêu thương tiểu muội, “Đừng thương
tâm nữa, không phải ngươi đã từng dạy ta…rằng là việc mình cầu không
được thì hãy buông tay đó sao?”
Khóc một trận thương tâm, gương mặt
Nguyễn Nhược Nhược đầm đìa nước mắt. Nàng đưa tay dụi mắt, làm ra vẻ
khoáng đạt nói, “Ta bây giờ cũng chỉ có thể lùi bước mà cầu xin chuyện
khác. Ta không cầu thiên trường địa cửu, chỉ cầu đã từng có được trong
tay. Được một lần yêu đương oanh liệt như vậy trong đời, ta đã rất thỏa
mãn. Có được một quá trình hạnh phúc như vậy thì dù kết cục không như ý
thì ta cũng không oán hận nửa lời”.
“Không cầu thiên trường địa cửu, chỉ cầu
đã từng có được trong tay”, Ngọc Liên Thành lặp lại những lời này một
lần, hắn lại nhịn không được bật thốt lên, “Ngươi…có phải…có phải đã
biết?”
“Biết cái gì”, Nguyễn Nhược Nhược không rõ liền hỏi lại.
Ngọc Liên Thành lúc này mới biết mình lỡ
lời, chần chừ không nói. Trong lòng Nguyễn Nhược Nhược phỏng chừng đã có chuyện phát sinh, hơn nữa là bất lợi. Nàng hít sâu một hơi, mạnh mẽ
hỏi, “Biểu ca, có chuyện gì cũng không cần gạt ta. Có thể lừa gạt nhất
thời những cũng không lừa gạt được cả đời”.
Chần chừ một chút, Ngọc Liên Thành quyết
định nói ra, “Khi Dương công chúa tiến cung thỉnh an, nàng nghe nói
hoàng hậu và Tĩnh An vương phi đã chọn được thế tử phi cho Lý Hơi, chính là Thừa Tướng thiên kim Lô U Tố. Thánh thượng tứ hôn, không chừng là
ngày hôm nay”.
“Thật sao? Nói như vậy chúng ta sắp được
chúc mừng Lý Hơi rồi. Người ta thành thân, tân nương cũng không phải là
ta, rất thất bại nha! Cuối cùng vẫn là Lô U Tố”, Nguyễn Nhược Nhược bật
cười khanh khách, chẳng qua là nụ cười của nàng phảng phất như ngọn nến
lay động trong gío, tùy thời có thể phụt tắt bất cứ lúc nào. Phận đã
định vô duyên, đời này ta còn có thể làm gì nữa?
Ngọc Liên Thành nhìn nàng mạnh miệng cười nói như vậy, so với nhìn nàng khóc òa lên còn khó chịu hơn. Hắn dùng
giọng điệu mềm mỏng khuyên nhủ, “Nếu ngươi muốn khóc, đừng ngại, cứ khóc đi, khóc cho lòng nhẹ nhàng một chút”.
Nguyễn Nhược Nhược bật cười chẳng qua vì
trong lòng đã quá đau, nụ cười trên mặt cũng vô cùng kỳ dị. Ngọc Liên
Thành nhìn nàng, một chữ cũng nói không nên lời. Không gian yên tĩnh vô
cùng, chỉ có tiếng tí tách nho nhỏ phát ra từ hỏa lò nơi góc phòng, còn
có hương thơm thủy tiên thanh nhã thoảng thoảng khắp phòng.
Ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng bước chân
vội vàng chạy tới, cửa phòng vừa mở ra Hạnh Nhi đã nhanh nhẹn tiến vào,
vừa thở hồng hộc vừa nói, “Tiểu thư, lão gia cho gọi”.
“Chuyện gì vậy?”, thấy bộ dáng Hạnh Nhi vội vàng như vậy, nụ cười trên mặt Nguyễn Nhược Nhược phụt tắt, nàng buồn bực hỏi.
“Tĩnh An vương gia đột nhiên đến phủ, sắc mặt rất khó coi, bảo là muốn gặp tiểu thư”, gương mặt Hạnh Nhi trắng bệch.
Tim Nguyễn Nhược Nhược xiết lại một cái,
nàng và Ngọc Liên Thành bốn mắt nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy được
sự lo lắng trong mắt đối phương. Tĩnh An vương gia đột nhiên đến phủ,
hắn tuyệt đối không vô duyên vô cớ mà tới. Chẳng lẽ…Lý Hơi xảy ra
chuyện? Không suy nghĩ thêm nữa, Nguyễn Nhược Nhược vén váy chạy ra khỏi phòng, Ngọc Liên Thành cũng không chậm trễ chạy theo sát một bên.
Lúc Lý Hơi run rẩy vươn hai tay đón nhận
thánh chỉ, Tĩnh An vương phi như cất được một tảng đá lo lắng trong
lòng, cuối cùng cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, hơi thở còn chưa cạn thì nàng trông thấy Lý Hơi tựa như “giao long xuất hải” dùng
toàn lực phóng vọt ra khỏi đại sảnh. Thân ảnh