
ang lên. Nguyên nhân: sau khi bị
nướng nóng đến một thời điểm nhất định, nhiệt lượng trong hạt dẻ bị nén
lại đợi đến khi lớp vỏ bên ngoài bung ra sẽ phát sinh hiện tượng “nhảy”
ra ngoài.
Lý Hơi không hiểu chuyện gì đang xảy ra,
“Chuyện này là sao? Không phải chúng ta đang nướng hạt dẻ sao? Tại sao
chúng lại lần lượt nhảy ra ngoài?”
Nguyễn Nhược Nhược giải thích cho Lý Hơi
nghe, hắn ngạc nhiên, “Thì ra là như vậy, khó trách…”. Nguyễn Nhược
Nhược cười khanh khách.
Đợi đến khi động tĩnh ngoài sân dần lắng
xuống, thanh âm lách cách không còn nghe thấy nữa thì hai người mới chịu ló đầu ra ngoài. Bọn họ hai người nhặt lại từng hạt dẻ, Nguyễn Nhược
Nhược vừa nhặt vừa ăn. Hạt dẻ được nướng chín trong lửa tỏa ra hương
thơm ngào ngạt, vừa bùi vừa ngọt quả thật rất ngon, Nguyễn Nhược Nhược
một bên tấm tắc khen ngon một bên lột vỏ một trái cho Lý Hơi ăn thử,
“Sao, ăn được không?”
Lý Hơi gật đầu liên tục, “Không cần thêm đường cũng ngon a!”
Sau khi gom hết đống hạt dẻ lại, hai
người song vai ngồi lột vỏ ăn. Tại rặng núi phía xa xa, ánh tà dương đỏ
hồng một màu hạnh phúc. Trên trời có ánh mây xanh, phía dưới có dãy núi
được bao phủ bởi một tầng lá thu ngả vàng, quả là một bức tranh sơn thu
diễm tình. Nguyễn Nhược Nhược lại nổi hứng ngâm thơ, “gia trú thương yên lạc chiếu trung, ti hào trần sự bất quan tâm.” (KNQ: ý thơ chắc là…
“nhìn khói bếp bốc lên nghi ngút, chuyện trần thế chẳng đáng quan tâm”)
Lý hơi vừa ôm nàng và cúi xuống bên tai nói nhỏ, “Chuyện trần thế có thể không quan tâm…ngoại trừ ta”.
Đúng nha! Nhân tình thế thái sẽ không
quan tâm, chỉ hy vọng có được một cuộc sống thanh bình yên ả, thế ngoại
đào nguyên. Chẳng qua là…bọn họ vẫn còn là đối tượng bị người đuổi bắt,
đòi hỏi một cuộc sống thi vị như vậy…liệu có quá nhiều không?
Thất hoàng
tử Lý Mân đi đi lại lại trên con đường dẫn tới Nguyễn phủ đã khá lâu
nhưng vẫn không thấy Nguyễn Nhược Nhược xuất hiện. Sau khi phân phó
người đi nghe ngóng, hắn dò được tin tức “Tam tiểu thư lưu lại một phong thư, tự mình rời phủ”.
Trưc giác
mách bảo Lý Mân rằng chuyện này cùng với việc “cáo bệnh nghỉ dưỡng” của
Lý Hơi dường như có quan hệ. Một người bỏ nhà đi, một người không công
khai lộ diện, hai người này…chẳng lẽ cùng nhau bỏ trốn? Lý Mân mặc dù
chỉ mới phỏng đoán nhưng trong lòng không khỏi chấn động.
Nguyễn Nhược Nhược bỏ lại tất cả để đi theo Lý Hơi, chuyện này có thể lý giải được.
Nhưng Lý Hơi là Tĩnh An vương thế tử, người thừa kế vương vị trong tương lai, nếu hắn bỏ trốn nhất định sẽ phát sinh vấn đề lớn. Công danh phú
quí có thể gác qua một bên, mấu chốt chính là hắn còn có trách nhiệm
trên người, không phải muốn bỏ là bỏ được, đừng nói Tĩnh An vương gia
không đáp ứng, đến cả Hoàng Thượng cũng sẽ không bằng lòng.
Lại nói, nếu hai người bọn họ muốn thành thân mà một người trong đó đã được xác định là người thừa kế thì…cuộc hôn nhân này cũng tựa như một loại “bàn môn
tà đạo”, không hợp môn quy. Không cần biết ngươi muốn thế nào, mệnh lệnh cấp trên buộc phải tuân theo. Cũng giống như xã hội đen, không đi vào
nó sẽ không biết được bản chất của nó đen tối đến thế nào, nhưng một khi đã bước vào rồi sẽ không thể dễ dàng dứt bỏ được. Quả thật đáng thương, quả thật đáng buồn, “Đáng thương sinh tại đế vương gia”, những chữ này
mấy ai hiểu thấu được tất cả đắng cay chua xót bên trong nó.
Lý Mân vì
muốn chứng thật suy đoán của mình nên cũng lấy lý do thăm bệnh đi đến
Tĩnh An vương phủ. Vương gia cùng vương phi tiếp đón hắn rất ân cần lễ
nghĩa, nhưng bọn họ sống chết không chịu để hắn gặp Lý Hơi “đang bệnh
nằm trên gường”. Trong lòng Lý Mân đã sáng tỏ.
Từ Tĩnh An
vương phủ đi ra, Lý Mân suy nghĩ một chút rồi đến thẳng phủ Phò mã.
Dương công chúa và Ngọc Liên Thành đều đang ở trong phủ, hai người được
báo tin hắn đến thăm quả thật có chút bất ngờ.
“Thất hoàng huynh, sáng nay còn gặp ngươi trong cung sao bây giờ lại đến phủ thăm ta?” Dương công chúa mỉm cười hỏi.
Lý Mân cũng mỉm cười, “Ta cũng không phải là đến thăm hoàng muội, ta tới tìm Phò mã”.
Ngọc Liên Thành ngẩn ra, muốn gặp hắn? Dương công chúa nghe thấy liền biết chuyện, nàng cười nói, “Xem ra ta phải lánh đi rồi?”
“Vậy cũng
không cần thiết, không phải chuyện bí mật gì. Ta bất quá chỉ muốn hỏi
Phò Mã một vấn đề thôi”, Lý Mân vừa nói vừa nghiêng đầu hướng nhìn Ngọc
Liên Thành hỏi, “Phò Mã, ta nói hình như Tam biểu muội của ngươi…mất
tích rồi, chuyện này có đúng không?”
Không nghĩ
tới Lý Mân là vì chuyện này mà đến, trong lòng Ngọc Liên Thành chấn
động, Dương công chúa nghe được mặt cũng biến sắc, nhìn hắn hỏi, “Là cô
nương tên gọi Nguyễn Nhược Nhược, nữ nhi của di mụ sao? Tại sao…”, nàng
muốn nói gì lại thôi, mắt liếc nhìn Ngọc Liên Thành.
Lý Mân quan
sát một chút liền nhìn ra bọn họ là hai người “biết chuyện”. Lại nói
người thông minh không nói bóng gió, “Nàng và Lý Hơi cùng nhau bỏ
trốn?”.
“Cái gì? Bọn họ bỏ trốn?”, Dương công chúa vô cùng kinh ngạc, một hồi sau liền thất
thanh nói, “Chuyện này không ổn! Lý Hơi là thế tử, không thể so sánh với