XtGem Forum catalog
Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội

Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323512

Bình chọn: 9.00/10/351 lượt.

ằng mình vừa

bước ra khỏi thành đã có người lập tức chạy về báo tin cho Tĩnh An vương gia, sau đó lại tiếp tục bám theo hắn không rời. Khi Vương gia nhận

được tin báo liền dẫn theo nhân mã âm thầm bám theo, đuổi đến tận biệt

viện nơi ba người bọn họ đang vui vẻ ngồi nói chuyện.

“Phụ thân”,

Lý Hơi thất thanh gọi một tiếng, hai người trong nhà nghe được liền chấn động, vội vàng chạy ra cửa. Vừa trông thấy tràng diện biệt viện bị nhân mã vây kín, tất cả cùng sững sờ.

Tĩnh An

vương gia nhìn thấy Lý Hơi, sự lo lắng trong lòng rốt cuộc đã tan biến.

Lo lắng hạ xuống nhưng tức giận lại dâng lên, vương gia nghiêm giọng,

“Ngươi còn dám gọi hai tiếng phụ thân?”

Lý Hơi cúi

đầu im lặng, trong lòng hắn cũng cảm thấy hổ thẹn với đấng sinh thành.

Gương mặt Tĩnh An vương gia rét lạnh như tiết trời mùa đông, đôi mắt

lạnh lùng quét sang Nguyễn Nhược Nhược đang đứng một bên. Nàng áo vải

đơn sơ, dung nhan thanh lệ, quả nhiên giống như Ngọc Liên Thành đã từng

nói, tuyệt không có lấy nửa điểm hồ ly mị nhân. Chỉ là…tại sao nàng ta

lại đem con trai mình mê hoặc đến độ chẳng phân nặng nhẹ, thậm chí vứt

bỏ tất cả để theo nàng bỏ trốn? Như vậy chẳng phải là hồ mị sao?

Chẳng qua

chỉ là một cái liếc mắt, Vương gia liền không chú ý đến nàng nữa. Ánh

mắt hắn trấn định nhìn Lý Hơi, trầm giọng nói, “Hơi Nhi, nếu người thật

sự không muốn làm khó dễ hai bằng hữu này cùng với người nhà bọn họ thì

hãy biết điều theo phụ thân trở về”.

Gừng càng

già càng cay, Tĩnh An không nói nhiều với Lý Hơi vì biết rằng có nói đạo lý với hắn cũng vô dụng, lại càng không thể sai người đến bắt hắn, như

vậy sẽ rất khó coi. Vậy nên vương gia cho hắn lựa chọn: đi hay không đi? Nếu không đi, hậu quả không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được.

Bị phụ thân

đặt vào tình thế này, Lý Hơi nhất thời cứng đờ cả người. Lựa chọn

này…nhìn qua thì có vẻ như bản thân hắn được lựa chọn, nhưng căn bản

không phải như vậy. Hắn làm sao có thể để phụ thân “làm khó” Nguyễn

Nhược Nhược, Diêu Kế Tông và người nhà bọn họ?

Nguyễn Nhược Nhược và Diêu Kế Tông nghe được cũng cảm thấy chấn động. Bọn họ đều là

người thông minh, dĩ nhiên nghe ra sự uy hiếp ẩn giấu trong câu nói của

Vương gia. Không, không phải ẩn giấu mà là công khai lộ liễu. Nguyễn

Nhược Nhược vẫn có thể trấn định, dù sao nàng cũng đã nghe qua những lời tương tự từ miệng Vương phi, tâm lý đã chuẩn bị từ sớm. Diêu Kế Tông

nói to, “Ngươi đang đe dọa chúng ta sao? Đại Đường còn chưa có luật pháp sao?”

Tĩnh An vương gia nhìn hắn, giọng nói lạnh lùng, “Luật pháp? Hoàng tộc Lý thị chúng ta chính là luật pháp”.

Diêu Kế Tông há to mồm, nửa chữ cũng không nói ra được. Xã hội phong kiến kêu gào

cái gì “Vương tử phạm pháp, đồng tội thứ dân”, tất cả cũng chỉ là lời

hoa mỹ. Thật chất bọn họ là người cai trị, là thế lực đứng trên luật

pháp. Luật pháp chỉ áp dụng cho bình dân đại chúng, là dụng cụ mà quý

tộc dùng để cai trị.

Tĩnh An

vương gia cũng không cho Lý Hơi thời gian, hắn xoay người phi thân lên

ngựa, lại chỉ sang tuấn mã bên cạnh quát lớn, “Hơi Nhi, lên ngựa”.

Lý Hơi cắn

chặc hàm răng, không còn lựa chọn nào khác, hắn từng bước từng bước tiến đến tuấn mã, dưới gót chân như có muôn vàn lưỡi đao đỏ rực, mỗi bước

chân là một lần đau thấu tận tâm can. Một khoảng sân nho nhỏ, bình

thường chỉ cần hai ba bước đã đi hết diện tích của nó, chỉ là bước chân

hôm nay không giống lúc trước, tựa như một linh hồn không cam lòng bước

qua hoàng tuyền, đau khổ níu kéo tàn hơi cuối cùng.

Rốt cục hắn

cũng đã đi đến bên cạnh tuấn mã, chán nản leo lên ngựa. Đến lúc này hắn

mới nhìn sang Nguyễn Nhược Nhược, hốc mắt đầy lệ, tựa như tuyết đọng

trên cây sắp sửa đổ sập xuống. Ánh mắt đau đớn khắc sâu trong tuyệt

vọng, tay hắn nắm chặt dây cương, chặc đến độ máu thịt đều trở nên trắng bệch. Thân thể hắn cứng đờ, tựa như gió thu không thể làm lung lay thân cổ thụ. Tình yêu sâu đậm khắc cốt ghi tâm, tình ý thâm trầm đẹp cả rừng phong.

Nguyễn Nhược Nhược đón nhận ánh mắt của hắn, tư vị trong lòng tựa như vừa nuốt vội

một chén thuốc đắng, khốn khổ từ da thịt đến ruột gan, một chữ “đau”

không thốt thành lời. Nàng không phải không nghĩ đến ngày này, chỉ là

không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.

Một bước

chân, cách biệt thiên nam địa bắc. Một lọn gió thoáng qua, hoa rơi

nguyệt tàn. Thời gian qua bản thân nàng dường như sống trong cõi mộng,

giờ phút này phải quay trở lại với thực tế. Một lần ngã đau như thế, tựa như là thịt nát xương tan, tựa như đã đến tận cùng tuyệt vọng.

Tĩnh An

vương gia quất roi lên lưng ngựa của Lý Hơi, tuấn mã hí một tiếng dài,

bốn vó lao lên phía trước mang theo Lý Hơi chạy đi. Nhân mã bám theo sát gót, tiếng vó ngựa phá vỡ sự yên lặng chốn dã sơn, cũng phá vỡ luôn thế giới hạnh phúc tạm thời của bọn họ.

Mà Lý Hơi

ngồi trên lưng ngựa vẫn quay đầu nhìn về hướng Nguyễn Nhược Nhược, trong mắt hắn…lệ đã rơi đầy. Trong lòng Nguyễn Nhược Nhược cơ hồ bị ai đó đâm xuyên một đao, nước mắt bất giác trào lên không ngừng lại được. Nàng

nhịn không được liền đuổi theo Lý Hơi mấy bước, hướng về phí