
xuống rồi. Ngươi nhìn bọn họ phi như gió đằng kia
kìa, chắc chắn đã nhận ra khinh khí cầu bay chậm lại nên muốn thừa dịp
truy đuổi đến cùng”, Diêu Kế Tông có chút gấp gáp, đến tận đây mà còn bị tóm trở về, thật không cam tâm a!
“Yên tâm, bọn họ muốn đuổi tới nơi này
cũng tốn không ít thời gian, chưa chắc có thể bắt kịp chúng ta. Khinh
khí cầu vừa đáp xuống chúng ta liền chạy nhanh lên, nhất thời tránh được thì cứ tránh”, Nguyễn Nhược Nhược vẫn giữ được bình tĩnh.
Trong khi đang nói chuyện, khinh khí cầu
đã đáp xuống đất. Khinh khí cầu còn chưa chạm đất Lý Hơi đã nhảy xuống
trước, hắn nhanh chóng xoay người ôm Nguyễn Nhược Nhược ra ngoài. Nàng
vừa ôm hắn vừa nhoài người lấy ra một túi vải từ trong khinh khí cầu. Lý Hơi thay nàng cầm túi vải, miệng hỏi, “Đây là cái gì?”
“Chúng ta muốn chạy trốn nên tất nhiên
phải chuẩn bị. Trong này có vài bộ quần áo và kinh phí đi du lịch thế
giới”, Nguyễn Nhược Nhược cười nói.
“Đừng nói nhảm nhiều như vậy, chạy mau
lên!”, Diêu Kế Tông cũng nhảy ra, vừa chỉ về phía trước vừa thúc giục.
Lý Hơi chặn hắn lại, “Không nên đi về phía đó, chúng ta chạy về hướng
ngược lại”.
“Chạy ngược lại? Ngươi sợ chết không đủ
nhanh hả?”, Diêu Kế Tông ngạc nhiên, “Đó là hướng truy binh đuổi tới,
ngươi muốn bị tóm lại sao?”
Nguyễn Nhược Nhược cũng ngạc nhiên, Lý
Hơi giải thích, “Phụ thân ta sắp đuổi kịp đến đây, khinh khí cầu lại đáp xuống nơi này nên chắc chắn người lấy nơi này làm trọng điểm mà cho
quân mã truy lùng bốn phía. Bọn họ người đông thế mạnh, lại có khoái mã
hỗ trợ nên chúng ta dù cố chạy cũng khó thoát. Chi bằng chúng ta lui về
sau, sẽ không ai nghĩ tới điểm này”.
Nguyễn Nhược Nhược nghe được ánh mắt liền sáng ngời, “Đúng nha! Đây chính là một chiêu “xuất kỳ bất ý”. Con người thường suy nghĩ theo quán tính, bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ chúng ta đang
liều mạng chạy thẳng về phía trước, nhưng thực tế chúng ta lại quay
ngược trở lại Trường An. Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất”.
Diêu Kế Tông chợt hiểu ra, “Lý Hơi, ngươi đúng là hữu dũng hữu mưu nha! Được rồi, chúng ta cùng nhau rút lui. Như vậy cũng tốt, các ngươi không đến Lạc Dương mà ở lại Trường An, chúng
ta còn có thể thường xuyên tới lui được!”
“Lạc Dương nhất định phải đi, chẳng qua
là tình hình trước mắt không cho phép, chúng ta cần phải né tránh một
thời gian. Chờ cho sóng yên gió lặng, ta và Lý Hơi sẽ chu du thế giới.
Lý Hơi, quyết định nha, điểm đến đầu tiên sẽ là Lạc Dương”.
Lý Hơi ôm eo nàng cười nói, “Ngươi muốn
đi đến nơi nào thì chúng ta sẽ đến nơi đó, tùy ý ngươi. Chẳng qua là
hiện tại chúng ta nên…chạy thật nhanh a, trốn thoát truy binh quan trọng hơn”.
Ba người nương theo bóng đêm liều mạng
chạy theo hướng ngược lại. Địch ngoài sáng, bọn họ trong tối, từ xa đã
nhìn thấy truy binh đốt đuốc liên tục phóng tới, bọn họ im lặng ẩn nấp
trong rừng. Chờ sau khi đoàn nhân mã đã đi qua, bọn họ một lần nữa vội
vàng chạy tiếp. Bình minh lên, ba người đã đến được ngoại thành Trường
An, mà Tĩnh An vương gia cùng đoàn thị vệ vẫn lục soát tại địa điểm
khinh khí cầu đáp xuống suốt đêm.
Thái dương đã xuất hiện ở đằng đông, tia
nắng yếu ớt xuyên qua không khí báo hiệu một ngày mới lại bắt đầu. Nơi
này cảnh quang tươi đẹp, có sơn có thủy, hạt sương trong vắt như tuyết
vẫn còn đọng lại trên bụi cỏ ven đường. Không khí trong lành, mát mẻ,
thế giới phảng phất tươi đẹp như mộng, bọn họ đang từng bước dạo quanh
giấc mộng an lành. Nguyễn Nhược Nhược nhìn ngắm quang cảnh thôn trấn mùa thu đẹp như một bức tranh, hồng thụ đã bắt đầu rụng lá, nàng không nhịn được thở dài nói, “Thật là đẹp, tựa như một bức tranh sơn thủy hữu
tình. Lý Hơi, chúng ta đừng trở về thành Trường An nữa, chi bằng ở lại
nơi này ẩn cư một thời gian!”
Lý Hơi gật đầu, “Cũng tốt, ở Trường An
thành nhiều người nhiều tai mắt, bị nhận diện cũng rất phiền toái. Chúng ta ẩn cư ở nơi hoang dã mỹ lệ này, ta cũng thích an tĩnh”.
Diêu Kế Tông nghe được liền nhớ tới, “Nếu các ngươi muốn chọn nơi này ẩn cư thì vừa đúng lúc Diêu phủ có một tiểu viện ở gần đây. Bất quá, phòng ốc cũng không tốt lắm nha!”
“Phòng ốc gì? Có thể trú lại không?”, Nguyễn Nhược Nhược vội hỏi.
“Người ở không thành vấn đề”, Diêu Kế
Tông đáp, “Dưới chân núi có vườn tược của Diêu gia, hằng năm Diêu lão
gia đều cắt cử gia nhân đến đấy thu hoạch nên phải có chỗ để mọi người
nghỉ ngơi. Hiện tại không phải thời điểm thu hoạch nên tiểu viện cũng
không người sử dụng, mặc dù chỉ có một gian phòng nhưng các ngươi có thể đến đó sống chung một thời gian”.
Nghe được câu cuối cùng, gương mặt Lý Hơi có chút ửng hồng, Nguyễn Nhược Nhược lại không để ý đến điểm này, nàng
vội vàng nói với Diêu Kế Tông, “mau mau mau, mau dẫn chúng ta đến đó
đi”.
Vì vậy Diêu Kế Tông dẫn bọn họ đi dọc
theo đường núi, sau khi băng qua một khoảng rừng thưa liền trông thấy
một vùng sơn thủy u tĩnh, giữa bốn bề cây cối xanh tươi mọc lên một tiểu viện vách trúc lợp cỏ xinh xắn đáng yêu. Nguyễn Nhược Nhược vừa nhìn
thấy đã thích thú vô cùng.
“Thanh sơn chính bổ tường đầu khuyết, lục thụ