
hiểu nhưng vẫn y lệnh làm việc. Hắn vào nhà kho
phía sau hậu viện ôm ra một đống củi khô, Lý Hơi tự mình động thủ, đem
củi trong sân xếp thành một chữ “Tâm” thật to.
“Tối nay giờ Tý, khinh khí cầu ứng cứu trên không, hãy đốt lửa trong Lưu Tiên Cư để tiến hành kế hoạch”. Trên giấy chỉ ghi đơn giản mấy chữ
nhưng Lý Hơi có thể lĩnh hội được. Đến giờ Tý, hắn đốt củi làm thành một chữ “Tâm” cháy phừng phừng, tựa như được đốt bằng chính ngọn lửa trong
trái tim hắn.
“Tần Mại, ta phải đi”, Lý Hơi nhìn Tần Mại giải thích đôi lời.
Tần Mại cực kỳ kinh ngạc, “Tiểu vương gia, ngài phải đi sao? Làm sao
ngài đi được? Vương gia đã sắp đặt rất nhiều thị vệ canh giữ Lưu Tiên
Cư, ngài dù chắp cánh cũng khó bay”.
Lý Hơi không tự chủ được, trên gương mặt hiện lên nụ cười châm chọc,
“Chắp cánh khó bay? Cũng chưa chắc”. Hắn phóng đôi mắt nhìn lên bầu trời đêm, phát hiện một đốm sáng đang từ từ tiến đến, phảng phất như sao
băng lướt qua màn đêm biến ước nguyện trở thành sự thật. Nụ cười trên
gương mặt hắn thay đổi, đây đích thị là nụ cười vui sướng từ tận đáy
lòng.
Tần Mại nhìn theo ánh mắt của Lý Hơi, hắn phát hiện trên bầu trời có một đốm sáng bay bay. Đốm sáng ấy lướt tới rất nhanh, cơ hồ đã đến gần tầm
mắt. Mượn ánh trăng nhìn kỹ, hắn quả thật không thể tin được một vật như thế lại có thể bay lên trời, mà trên đó còn phảng phất hai bóng người
mờ ảo. Hắn khiếp sợ nói, “Cái này…cái này…không phải là thần tiên mà
chúng ta đã nhìn thấy lần trước đó sao?”
Trên khinh khí cầu, sau khi Diêu Kế Tông và Nguyễn Nhược Nhược phát hiện phía xa xa trên mặt đất có một ngọn lửa hình chữ “Tâm” cháy sáng liền
bắt đầu hành động. Diêu Kế Tông đem một phiến gỗ đậy lên hỏa bồn để giảm nhiệt, khinh khí cầu từ từ hạ độ cao, bên dưới gió không mạnh nên tốc
độ cũng chậm lại một chút. Nguyễn Nhược Nhược nhanh chóng thả chiếc
thang dây đã chuẩn bị từ trước, rồi lại ném thêm một bao cát xuống dưới
đất. Khinh khí cầu hạ xuống từ từ, đợi đến khi tiếp cận được gần đến chữ “Tâm” cháy rực bên dưới thì thân ảnh của Lý Hơi đã trông thấy rõ ràng.
Bọn họ quan sát Lưu Tiên Cư từ trên không, có thể trông thấy tầng tầng
lớp lớp thị vệ canh giữ nghiêm ngặt, bọn họ không dám lớn tiếng gọi Lý
Hơi, chỉ có thể dùng động tác ra dấu bảo hắn nhanh chóng leo lên.
Lý Hơi không đợi bọn họ nhắc nhở. Hắn tựa như hùng ưng bị nhốt trong
lồng, giờ phút này chỉ muốn gương cánh bay cao, bỏ lại tất cả sau lưng.
Vừa thấy thang dây rơi xuống hắn liền giữ chặt lấy rồi nhanh chóng leo
lên. Tần Mại kinh hãi cực kỳ giữ chặt lấy chân hắn, “Tiểu vương
gia…ngài…ngài muốn đi đâu?”
Lý Hơi tức giận vô cùng, thanh âm tàn khốc, “Tần Mại, mau buông.”
Tần Mại khốn khổ cầu khẩn, “Tiểu vương gia, ngài không được đi, như vậy
quá nguy hiểm, nếu ngã xuống thì phải làm sao bây giờ?”. Tràng diện này
quả thật quá sức tưởng tượng của hắn. Tần Mại hoảng sợ, sống chết không
chịu buông tay.
Bọn họ đang giằn co tại nơi này thì đại môn của Lưu Tiên Cư đột ngột bị
đẩy ra, Lý Hơi nghe được tiếng bước chân vội vàng đi tới. Lý Hơi và Tần
Mại cùng nhau nhìn lại…là Tĩnh An vương gia cùng vương phi nửa đêm chạy
đến nơi này. Bốn người nhất thời chết trân tại chỗ. Vương phi bị tình
hình trước mắt làm chấn động, kinh hãi thất thanh, “Hơi Nhi, ngươi đang
làm gì vậy?”, nàng theo hướng chiếc thang dây nhìn lên, lại càng thêm
hoảng sợ, “Đây…đây không phải là thứ có thể bay…đã gặp lần trước sao?
Như thế nào lại xuất hiện?”
Tĩnh An vương gia cũng bị chấn động, nhưng không hổ danh đại tướng dưới
trướng thiên tử, hắn như chim ưng vọt tiến lên, nhất định phải tóm bằng
được Lý Hơi đang lơ lửng cách mặt đất ba mét. Lý Hơi biết bản thân mình
một khi bị phụ thân bắt lại thì nhất định đừng mơ tưởng đến chuyện bỏ
trốn, hắn không lưu tình co chân đạp cho Tần Mại một cước. Mà hai người
đang ở phía trên kia cũng không cam tâm nhìn kế hoạch thất bại trong
gang tấc. Diêu Kế Tông nhanh chóng bỏ thêm củi, lửa lập tức bốc lên mạnh mẽ đưa khinh khí cầu tăng độ cao càng lúc càng nhanh. Lý Hơi được kéo
lên cao, thoát khỏi tầm với của Vương gia trong tíc tắc.
Đêm càng khuya gió càng mạnh, khinh khí cầu mang theo Lý Hơi bên dưới
bay ra xa. Vương phi nhịn không được liền bật khóc, “Đây…chuyện gì đã
xảy ra? Hơi Nhi sẽ bị mang đến nơi nào a!”
Vương gia sắc mặt ngưng trọng như sắc thép, vội vàng hạ lệnh, “Chuẩn bị
khoái mã đuổi theo, nhất định phải bắt được hắn trở lại”.
Tĩnh An vương gia trở về phủ khá muộn,
vừa vào đến cửa đã trông thấy vương phi đang vội vã bước đến nghênh đón. Nàng báo tin tốt, nói rằng Hơi Nhi đã suy nghĩ thông suốt, không còn hồ đồ tự làm khổ mình nữa. Vương gia nghe được những lời này liền trầm
ngâm một lát, chân mày chau lại, trực giác linh cảm có điều khác thường. Thời điểm Công chúa cùng Phò mã đến thăm, phản ứng của hắn vẫn còn kịch liệt như vậy, tại sao lại bất ngờ nghĩ thông suốt? Ngẫm kỹ lại một lần
nữa, những lời hắn nói với mẫu thân dường như chỉ đề cập đến cảm giác áy náy…Vương gia đột nhiên đứng dậy nói, “Đến Lưu Tiên Cư”.
Vương phi đang hào hứng nói chuyện b