XtGem Forum catalog
Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội

Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324194

Bình chọn: 7.00/10/419 lượt.

ợc. Sau này nếu ngươi có thời gian thì hãy đến phủ Phò mã chơi một chuyến”

“Tạ công chúa nương nương”, Nguyễn Nhược

Nhược mặc dù mở miệng đáp ứng với công chúa nhưng ánh mắt lại không tự

chủ hướng về phía Lý Hơi đang đứng một bên. Công chúa nhạy cảm nhận ra

ánh mắt của nàng, lúc này mới phát hiện sắc mặt Lý Hơi khác thường.

Trong lòng nàng đột nhiên chấn động, chẳng lẽ bọn họ biết nhau? Chẳng

lẽ…vị biểu muội này chính là ý trung nhân của Lý Hơi?

Lý Hơi lảng tránh ánh mắt của Nguyễn Nhược Nhược, quay đầu nói với Dương công chúa, “Công chúa, ta cáo lui”

“Được rồi, đa tạ ngươi tiễn ta một đoạn

đường, bây giờ ta không làm trễ nãi công vụ của ngươi, nhanh đến lễ bộ

đi thôi”, Mặc dù công chúa đã nhìn ra vài phần “tình hình” nhưng trên

mặt vẫn bất động thanh sắc nói chuyện với Lý Hơi.

Lý Hơi cũng không quay đầu lại, xoay

người nhảy lên xe ngựa rời đi. Trong lòng Nguyễn Nhược Nhược bắt đầu

khẩn trương. Hiểu lầm vẫn còn chưa giải thích rõ, để hắn đi như vậy thì

phiền toái càng lớn a! Vì thế nên nàng vội vàng hướng về phía công chúa

cáo từ, “Công chúa nương nương, ta rời phủ đã lâu, đã đến lúc phải trở

về. Không quấy rầy người và biểu ca nữa, hẹn gặp lại”.

Lời nói xong, cũng không đợi đám người

nhà phản ứng liền vội vàng chạy đi, nàng muốn đuổi theo Lý Hơi. Công

chúa vẫn tinh tế đánh giá thần sắc của hai người bọn họ, nhìn người

trước người sau vội vàng rời đi, xem ra không cần phải nghi ngờ nữa. Lại nhìn sang ánh mắt của Ngọc Liên Thành đang dõi theo Nguyễn Nhược Nhược, công chúa càng kinh ngạc hơn, đôi mi mắt trong suốt kia…trong khoảng

khắc như mây khói mịt mờ…

Mặc dù xe ngựa của Lý Hơi chạy không xa,

nhưng Nguyễn Nhược Nhược vì muốn tránh ánh mắt của công chúa nên rẽ vào

một con hẻm nhỏ, đón đầu xe ngựa ở một ngã khác. Vừa thấy xe ngựa chạy

đến, nàng vội vàng dang tay cản xe, “Ngừng ngừng ngừng”.

Tần Mại dừng xe, Nguyễn Nhược Nhược nhảy

lên, mở cửa xe tiến vào. Gương mặt Lý Hơi chìm ngỉm, ánh mắt u ám, hai

chân mày chau lại một chỗ, đến cả môi cũng mím chặt. Nhìn thấy nàng đi

vào hắn cũng không nói gì, cứ buồn bực ngồi đó.

Nguyễn Nhược Nhược lên tiếng dụ dỗ, “Lý

Hơi, ta bất quá chỉ cùng Ngọc Liên Thành thương thảo một chút chuyện,

ngoài ra chẳng làm gì hết. Ngươi tại sao lại tức giận như vậy. Mau mau

nguôi giận đi!”

Lý Hơi vẫn không chịu nói gì, Nguyễn

Nhược Nhược lại tiếp tục, “Lý Hơi, ngươi đừng trẻ con như vậy, ta đến

cùng chỉ nói chuyện với người khác. Chẳng lẽ từ nay về sau, trừ ngươi

ra, ta không thể nói chuyện với bất kì nam nhân nào khác hay sao?”

Lý Hơi cảm thấy ức chế, không nhịn được

nữa liền quát lên, “Đây không phải là trẻ con, mà là phản ứng bản năng

của nam nhân. Ta biết ngươi trong sạch, nhưng nhìn thấy nữ nhân mình yêu thương cùng nam nhân khác ngồi cùng xe ngựa trò chuyện, hơn nữa, nam

nhân kia lại là người có tình ý với ngươi, các ngươi ở chung một chỗ như vậy…giống như…chung đụng, ta nói có sai không? Trong lòng ta có thể

thoải mái không?”

Ở chung một chỗ lâu như vậy, đây là lần

đầu tiên Lý Hơi lớn tiếng đối với Nguyễn Nhược Nhược. Hắn phát tác làm

Nguyễn Nhược Nhược hơi giật mình, nhưng đồng thời cũng khiến nàng tức

giận, “Lý Hơi, ngươi làm gì hung dữ như vậy? Ta còn chưa “hồng hạnh xuất tường” nha, bộ dáng ngươi vậy là thế nào! Chừng nào thấy ta làm sai thì ngươi mới có quyền nói, tự coi lại mình đi!”, nàng vừa nói xong liền

xoay người mở cửa xe, nổi giận đùng đùng hét to một tiếng, “Tần Mại,

ngừng xe”.

Thông qua lớp cửa xe, Tần Mại từ sớm đã

nghe được âm thanh ầm ĩ bên trong. Đang trong lúc phân tâm thì bị Nguyễn Nhược Nhược quát to một tiếng, cương ngựa trong tay vô ý kéo mạnh, xe

ngựa khựng lại. Xe còn chưa ngừng hẳn Nguyễn Nhược Nhược đã nhảy xuống,

thân thể loạng choạng suýt ngã nhào. Lý Hơi nhanh chóng đạp cửa xe phóng ra, còn chưa kịp đỡ lấy thì nàng đã đứng vững vàng. Phía sau đầu của

Nguyễn Nhược Nhược không có mắt nên không trông thấy động tác lo lắng

của Lý Hơi, cứ một mạch chạy thẳng phía trước.

Lý Hơi buồn bực cực kỳ trở lại trong xe,

thanh âm nặng nề, “Đi lễ bộ”. Tần Mại biết tâm tình Tiểu vương gia đang

vô cùng tệ hại nên không dám nói gì, ở một bên giục xe chạy đi.

Tình yêu nếu có thể đả thương người, ấy

là vì nó vô cùng nóng bỏng. Tình yêu giống như ngọn lửa, nó có thể

khiến lòng người cảm thấy ấm áp nhưng vô tình cũng có thể tạo nên thương tích.

Giờ hợi đêm đó, Nguyễn Nhược Nhược vẫn

chưa chịu xuất phủ. Lý Hơi giận, nàng so với Lý Hơi còn giận hơn, bất

quá thói quen đã hình thành, lúc này dù bản thân không chịu ra ngoài

nhưng cũng không thể cản nổi tiếng gào thét trong đầu, “Hừ, còn muốn cho ngươi thông qua ba tháng tìm hiểu, nhìn biểu hiện của ngươi thế này, ta phải kéo dài thời gian tìm hiểu mới được”. Trong lòng nàng âm thầm nổi

sóng.

Nói thế nào thì nói, Nguyễn Nhược Nhược

trong phòng cũng đứng ngồi không yên, giống như họa mi bị nhốt trong

lồng cứ nhảy tới nhảy lui không ngừng. Hạnh Nhi ở một bên cười nói,

“Tiểu thư, người đi qua đi lại cả đêm rồi, ta nhìn người cũng bị hoa mắt a!”.

“Nhiều chuyện