
nói, “Thật đúng lúc, ta cũng đang muốn gặp hắn đây, từ lúc hắn làm Phò mã thì
chẳng thấy mặt mũi đâu nữa”
Nguyễn Nhược Nhược trấn định tâm thần,
theo hắn leo lên xe ngựa. Vừa ngồi xuống, Diêu Kế Tông bộ dáng lão hữu
vỗ vai Ngọc Liên Thành hỏi, “Thế nào, Ngọc đại công tử, tư vị làm Phò mã thế nào?”
Ngọc Liên Thành mỉm cười, nét mặt nhàn nhạt, “Ngươi muốn biết quả lê hương vị thế nào thì cũng chỉ còn cách tự mình nếm thử”
“Ta cũng muốn, chỉ tiếc là hoàng đế không nhìn trúng ta, không chịu đem công chúa gả cho ta”, Diêu Kế Tông cười nói.
Nguyễn Nhược Nhược tinh tế lưu tâm sắc
mặt của Ngọc Liên Thành, chỉ cảm thấy hắn đang che giấu nội tâm, phảng
phất nét u buồn không rõ. Nàng nhịn không được liền mở miệng hỏi, “Biểu
ca, ngươi và công chúa có tốt không?”
Ngọc Liên Thành im lặng hồi lâu rồi hỏi ngược lại, “Ngươi và Lý Hơi có tốt không?”
Nguyễn Nhược Nhược ngây ngốc, quyết định thành thật, “Chúng ta rất tốt.”
“Đã bao lâu rồi? Ngươi và hắn…” Vẫn là nụ cười khiến lòng người mê say của Ngọc Liên Thành, nhưng chỉ những người hiểu rõ mới nhận ra nụ cười này ẩn chứa thê lương.
Diêu Kế Tông không hi hi ha ha nữa, hắn
cũng là người thông minh, tình cảnh này…hắn biết bản thân mình ở đây có
chút dư thừa nên quyết định nói, “Nơi này dường như không còn chuyện của ta nữa, ta…cáo từ trước”, nói đi là đi, hắn nhảy xuống xe bước đi tiêu
tiêu sái sái.
Trong xe chỉ còn lại hai người Nguyễn
Nhược Nhược và Ngọc Liên Thành, khoảng thời gian im lặng trôi qua. Một
hồi sau, Nguyễn Nhược Nhược chậm rãi lên tiếng, “Ngọc Liên Thành, thật
ra chúng ta không thích hợp ở chung một chỗ”.
Ngọc Liên Thành thần sắc có chút ngưng trọng, dùng ánh mắt ý bảo nàng nói tiếp.
“Chúng ta đều quá mức tự yêu mình, đối
với tình yêu, chúng ta giống như…tuân thủ quy luật “thuận theo tự
nhiên”, tình yêu nếu không đến cũng sẽ không tranh thủ, nó phải rời đi
cũng sẽ không giữ lại. Chúng ta đều là người sống lý trí, vậy nên tình
yêu của chúng ta không thể thăng hoa”.
“Ngươi bị ta cự tuyệt, ngươi có thể khổ
sở nhưng ngươi sẽ không nghĩ phải tranh giành, ngươi thập phần tôn trọng quyết định của ta. Ta buông tay với ngươi, ta cũng từng có cảm giác mất mát nhưng ta cũng không nghĩ phải đem ngươi trở về. Ta tôn trọng quyết
định của mình. Ngươi nhìn đi, chúng ta giống nhau như vậy, lý tính lấn
át cảm tính thì làm sao có thể yêu? Tình yêu, vốn là không có chỗ cho
hai chữ “lý tính”.”
“Nhưng Lý Hơi, hắn không như vậy. Hắn
giống như một chén rượu mạnh trong suốt, có nước nhưng lại có lửa, vô
cùng nóng bỏng. Ta đi theo hắn, bản thân không thể không say. Ta muốn cự tuyệt hắn, hoàn toàn không thể. Mặc dù biết rõ cùng hắn ở chung một chỗ sẽ gặp nhiều phiền toái nhưng ta cam tâm tình nguyện. Ta từng không tin tưởng tình yêu nhưng hắn lại cho ta dũng cảm.”
Ngọc Liên Thành chỉ im lặng lắng nghe,
bất động không nói lời nào. Hắn ngồi ở bên cạnh Nguyễn Nhược Nhược,
gương mặt nghiêng nghiêng, đường nét tinh xảo, ánh mắt nhìn nàng, nhìn
thấy tất cả nhưng lại như không nhìn thấy gì. Giờ khắc này, Nguyễn Nhược Nhược mới nhận thấy rõ ràng nỗi u buồn sâu đậm trong đôi mắt hắn.
“Ngọc Liên Thành, ngươi đừng như vậy,
tỉnh lại đi!” Nguyễn Nhược Nhược ôn nhu nói, “Ta không phải là người có
thể mang lại hạnh phúc cho ngươi, ngươi đừng thầm thương trộm nhớ nữa sẽ có hại cho chính mình, ta đây nửa phần cũng không thể hồi đáp ngươi
được”.
“Tỉnh lại thế nào đây?”, Ngọc Liên Thành
thở dài, “Cả đời này, nữ nhân ái mộ ta đếm không hết, duy độc nữ nhân ta ái mộ lại không thể thuộc về ta. Đây là tạo hóa trêu người có phải
không? Ta tại sao hết lần này đến lần khác đều không chiếm được?”
“Ngọc Liên Thành, có những thứ dù có cầu cũng không được, ngươi buông tay đi”
“Cầu cũng cầu không được?” Ngọc Liên Thành mờ mịt hỏi.
“Đúng nha! Không phải chuyện tình cảm của bất cứ ai cũng thuận buồm xuôi gió, ít nhiều cũng gặp trắc trở. Nhưng
nếu ngươi quá mức lưu tâm đến một đoạn tình yêu không như ý, chính là
ngươi tự làm khổ mình. Bản thân ngươi cũng sẽ không tiến thêm được. Ở
một nơi nào đó đang có ngươi yêu thương ngươi nhưng ngươi lại giữ chặt
tình yêu vô vọng trong tim mình, đấy là thương tâm! Ngươi không có nghĩa vụ đối với nữ nhân không thể đón nhận ngươi, không đáng giá đâu”.
“Ngươi nên đi tìm một người thuộc về
ngươi, người có thể mang lại cho ngươi hạnh phúc, một hạnh phúc trọn
vẹn. Thứ không có được và thứ đã mất đi, đây là hai thứ không nên lưu
luyến. Hãy quí trọng hiện tại, nắm chặt hiện tại mới là quan trọng
nhất!”
Ngọc Liên Thành nghe được hoàn toàn ngơ
ngẩn, lời nói của Nguyễn Nhược Nhược đã phá vỡ quan niệm tình yêu truyền thống đời đời kiếp kiếp. Cầu không được thì lui bước, không cần quá
vọng tâm, ở nơi khác có một người yêu ngươi đang chờ đợi.
“Ngọc Liên Thành, tin tưởng ta, có câu
nói
chính là đạo lý, khi đến lúc cần buông tay thì ngươi hãy buông tay.
Chuyện tình cảm…vốn dĩ không nên cưỡng cầu”.
Ánh mắt Ngọc Liên Thành nhìn đăm đăm vào
Nguyễn Nhược Nhược, một hồi sau hắn