Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội

Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324363

Bình chọn: 7.00/10/436 lượt.

nữ nhân, là nữ nhân ta yêu”.

Ngọc Liên Thành nghe được, cương ngựa

trong tay run nhè nhẹ, ánh mắt thâm u, tia nhìn như ngàn vạn đợt sóng

đang ập tới. Bao nhiêu tâm sự trong lòng chỉ mình hắn biết.

Lý Mân kinh ngạc vô cùng, hắn hiển nhiên

biết rất rõ vị đường đệ này. “Ngươi…đầu gỗ này, không phải ngươi bất cận nữ sắc sao? Như thế nào đã động tâm?”, hắn vừa nói vừa liếc nhìn Nguyễn Nhược Nhược một lần nữa. Nàng ta không có gì xuất sắc, cũng không có

phong thái sáng ngời, bất quá chỉ là thanh nhã, xinh đẹp bình thường

thôi.

“Ha ha ha, Lý Hơi, nữ nhân này cũng không phải là tuyệt sắc, lại có thể làm ngươi mê đảo, ắt hẳn là đã cho ngươi

uống mê hồn thang rồi!” Thất hoàng tử lên tiếng không kiêng kỵ, bọn họ

hoàng thân cao quý, ngày thường cao cao tại thượng, vốn dĩ không cần xem ánh mắt của người khác, chỉ có người khác xem ánh mắt của bọn hắn. Vậy

nên một khi muốn nói gì liền nói, không để tâm đến cảm giác của người

nghe.

Lý Hơi không vui, khả năng chịu đựng đã

lên đến cực điểm, hắn trầm giọng nói, “Đây chẳng qua là cách nhìn của

ngài, ở trong lòng ta, ngàn vạn nữ nhân cũng không sánh bằng nàng”, tình nhân trong mắt chính là Tây Thi, chính là thế này đây!

Lý Mân chân chính ngơ ngẩn, không chỉ vì

lời nói mà còn vì thần sắc nghiêm túc của Lý Hơi. Đường đệ này…đối với

chuyện nữ sắc mà nói thì hoàn toàn trong sáng, chính là một nhân vật

hiếm có trong hoàng tộc. Vậy mà giờ phút này lại lên tiếng bảo vệ một nữ nhân! Lý Mân một lần nữa nhìn lại Nguyễn Nhược Nhược. Ánh mắt nàng lúc

này cháy bỏng, gần như là si mê, nét thành kính phảng phất như một tín

đồ đang nhìn vị thần hộ mệnh của mình.

“Được rồi, xem như nể mặt ngươi, ta không truy cứu chuyện của nàng là được chứ gì!”, Lý Mân rốt cuộc lên tiếng.

Lý Hơi thở nhẹ, miệng nói, “Đa tạ Thất hoàng tử”, Nguyễn Nhược Nhược cũng bắt chước nói theo, “Đa tạ Thất hoàng tử”

Lý Mân nhìn nàng bằng đôi mắt cao cao tại thượng, hắn trầm giọng đặt câu hỏi, “Ngươi tại sao lại bắn ngựa của

ta?”. Hắn là hoàng tử tôn quý, hôm nay tham gia săn thú vốn để nâng cao

thanh thế, không nghĩ tới một mũi tên của nàng làm ngựa nổi điên, hất

thẳng hắn xuống đất. Cơn giận này cách nào cũng không tiêu hóa nổi.

Nguyễn Nhược Nhược thành thật nói, “Thật

ra lúc đó ta muốn bắn thỏ, cũng không hiểu tại sao mũi tên lại ghim

trúng ngựa của ngài. Chắc là…đầu thỏ quá nhỏ còn đầu ngựa thì to, so

sánh ra…đầu ngựa dễ bắn trúng hơn…cho nên, tiễn kia có mắt liền chọn mục tiêu dễ hơn.”

Nàng nói thật hay, thật nhẹ nhàng, Lý Mân nghe được liền ngẩn người, “Còn có vụ tiễn chọn bia phóng tới nữa? Ta

lần đầu tiên nghe nói!”

“Ngài đương nhiên là lần đầu tiên nghe

nói, bởi vì ta cũng mới nghĩ ra mà!”, Nguyễn Nhược Nhược cừơi nói, vấn

đề cần lo lắng đã qua, nàng bắt đầu trở lại bản chất ưa đùa nghịch,

chiếc đuôi hồ ly lộ ra phe phẩy phe phẩy.

Lý Hơi không nguyện ý để nàng thân cận

quá mức với người ngoài, hơn nữa Ngọc Liên Thành từ đầu đến giờ vẫn

không nói gì, cứ im lặng nhìn nàng chăm chú, chuyện này cũng khiến hắn

cảm thấy khó chịu. Lý Hơi vội vàng nắm tay Nguyễn Nhược Nhược nói,

“Chúng ta đi trước, tiếp tục săn thú thôi, Thất hoàng tử ngài cũng chưa

săn được con mồi, tốt hơn hãy nhanh chân lên, Hoàng Thượng muốn đích

thân xem xét kết quả nha!”

“Đúng rồi! Ta vẫn chưa săn được con mồi

nào, bản thân ta suýt nữa bị tiểu nương tử của ngươi biến thành con mồi

mà bắn giết. Vậy nên Lý Hơi, ngươi không thể bỏ đi, ngươi phải cùng ta

săn thú, bao giờ bắt được còn mồi thì chia cho ta một nửa coi như bồi

thường, để ta giao nộp cho phụ hoàng a!”

“Một mình ngài không thể săn được sao?”

Nguyễn Nhược Nhược không thể không hỏi, bản năng bảo vệ người yêu trỗi

dậy, nàng không thể đứng nhìn một người từ trên trời rơi xuống cướp mất

thành quả lao động của người mình yêu.

Lý Mân liếc nhìn nàng một cái rồi cười

nói, “Tài nghệ bắn cung của Lý Hơi so với ta chẳng khá hơn bao nhiêu,

hắn có thể thay ta đi săn, ta việc gì lao tâm khổ tứ? Được rồi…”, hắn

chỉ vào Ngọc Liên Thành nói, “Phụ hoàng cố ý sắp xếp Phò mã gia tới tham gia chuyến đi săn lần này, hắn chỉ là quan văn nên không rành cưỡi ngựa bắn cung lắm, nhưng không thể không săn được thú. Vậy, con mồi của hắn

cũng phải nhờ cậy Tĩnh An tiểu vương gia rồi!”

“Không cần làm phiền Tiểu vương gia, ta

dù sao cũng là quan văn, săn không được con mồi cũng không coi là chuyện gì dọa người”, Ngọc Liên Thành cuối cùng cũng mở miệng. Nguyễn Nhược

Nhược không tự chủ được liếc nhìn hắn, chần chừ một chút rồi mở miệng

gọi, “Biểu ca”.

Lý Mân nghe vậy liền ngẩn ra, hết nhìn

Ngọc Liên Thành rồi lại nhìn sang Nguyễn Nhược Nhược, “Tại sao vị cô

nương này…nàng là biểu muội của Phò mã gia sao?”

“Đúng vậy, Thất hoàng huynh”, Ngọc Liên Thành đáp đơn giản.

“Nhầm lẫn hồi lâu, hóa ra đều là thân

thích. Lý Hơi, vốn là giao phần săn mồi của Phò Mã cho ngươi có chút

ngượng ngùng, bây giờ thì không sao nữa rồi, xem như nể mặt tiểu nương

tử của ngươi đi…ngươi không thể không nhận a!”

Lý Hơi đáp, “Không thành vấn đề, chúng ta nên nhanh đi thôi, nếu không sẽ c