
love you”
Lại là tiếng Anh, không cần phải nói, đây chính là do Diêu Kế Tông “dạy” cho. Nhưng Lý Hơi có thể cảm giác được
không tự nhiên nên vội vàng thêm một câu “Ta thích ngươi”. Từng câu từng chữ tựa như đem cả mảnh chân tình đặt vào, khắc sâu vào đá.
Hoa hồng đỏ thắm, chân tình cũng đỏ thắm
đặt trước mặt nàng. Tim Nguyễn Nhược Nhược đập loạn, tại sao không thể
đè ép xuống được? Hoa hồng trao cho nàng, tình yêu của Lý Hơi trao cho
nàng, mãnh liệt như sóng biển mênh mông. Giờ khắc này nàng có thể nhận
ra khối cứng rắn trong lòng đang gãy vỡ, không thể chống lại lực tấn
công quá cường đại như vậy.
Nguyễn Nhược Nhược cố gắng chống chọi,
tựa như đang chống chọi với chính vận mệnh của mình, “Lý Hơi, ngươi cuối cùng thích ta vì cái gì? Ta có cái gì tốt để ngươi mê luyến?”
Không hẹn mà gặp, Nguyễn Nhược Nhược và
Diêu Kế Tông hỏi cùng một câu hỏi. Đây chính là đặc thù lớn nhất của
người thế kỉ hai mươi mốt, muốn tự thân cân nhắc giá trị của mình trong
mắt người ngoài. Trong xã hội hiện đại, “giá trị” đã xâm nhập vào tâm
thức, tất cả đều soi dưới góc độ này mà đánh giá. Vô luận làm chuyện gì, cho dù là tình cảm, thì cũng sẽ có thói quen dùng giá trị để nhận xét.
Nàng đến cùng là tốt ở chỗ nào? Có cái gì hơn so với người khác? Tình
cảm cũng giống như công việc làm ăn, cùng một vấn đề đều lấy ưu điểm
cùng nhược điểm bình luận đánh giá. Vậy nên Nguyễn Nhược Nhược tự nhiên
hỏi ra một câu, “Ngươi cuối cùng thích ta vì cái gì? Ta có cái gì tốt để ngươi mê luyến?”
Dùng ý thức của người hiện đại xem xét có thể khiến nàng hiểu được mình trong lòng Lý Hơi có giá trị ở chỗ nào?
Lý Hơi ngây ngốc, tại sao bọn họ đều hỏi
cùng một vấn đề như vậy? Hắn vẫn đáp đúng một câu, “Ta không biết ngươi
tốt thế nào nhưng ta biết ngươi là tốt nhất”.
Nguyễn Nhược Nhược vốn là chuẩn bị sẵn
sàng nghe hắn nói ra năm bảy lý do, nàng sẽ phản bác tất cả, làm cho hắn chết tâm mới tôi. Nhưng hắn vô ý thốt ra một lời như vậy, nàng nghe
được nhất thời ngơ ngẩn.
Trông thấy bộ dáng này của nàng, Lý Hơi còn tưởng nàng chưa tin nên vội vàng lặp lại, “Ta thật sự biết ngươi tốt nhất, thật sự”.
Gương mắt đỏ lên, nhưng hắn vẫn tiếp tục
lặp lại, “ta thật sự biết ngươi tốt nhất”. Cứ như thế, không có lý do,
không có nguyên nhân, không có lợi ích, chỉ tồn tại một mảnh tình cảm
đơn thuần. Bởi vì chính là tình cảm ấm áp thuần khiết nên Nguyễn Nhược
Nhược không thể không cảm động. Bản thân vốn lớn lên trong một gia đình
tan vỡ, từ sớm đã hiểu chuyện tình cảm gian dối của thế gian, nàng tự
mình trải qua mưa gió mới có được kinh nghiệm đối với cái gọi là tình
yêu. Đối với bất cứ chuyện gì, nàng đều cân nhắc lợi hại phần mình rồi
mới lựa chọn, tận lực tránh làm mình tổn hại. Chỉ là…nàng chưa bao giờ
gặp qua thứ tình cảm tự nhiên thuần túy đến vậy!
Tình cảm của Lý Hơi không phải đầu tư,
không cần khôn khéo tính toán lời lãi, chỉ đơn giản theo bản năng dốc
hết tâm tình vào đó. Nguyễn Nhược Nhược cho là mình đã nếm trải phong
trần, tuy nhiên, giờ khắc này nàng đang bị lung lạc bởi chuyện tình yêu
vô cùng ấm áp này. Phảng phất như bên ngoài cửa sổ đang dạt dào xuân ý,
cánh hoa đỏ bừng, tâm sự của nàng dao động không ngừng…Làm sao không
chấn động? Mặc dù trái tim đã kinh qua phong trần, nhưng tình cảm của
nàng vẫn mền mại như buổi ban đầu.
Lý Hơi nhìn bộ dáng cẩn trọng của nàng, đôi mắt ảm đạm hỏi, “Ngươi không tin ta?”
“Không phải, không phải, không phải là…”
Nguyễn Nhược Nhược chợt tỉnh, liên tục phủ nhận, “Ta tin ngươi, ta tin
ngươi, dù cho toàn bộ người trên thế giới này không thể tin thì ta cũng
sẽ tin ngươi”.
Ánh mắt ảm đạm chợt lóe sáng, Lý Hơi mỉm
cười, vẫn nụ cười ngây thơ như ly thủy tinh trong suốt, không nhiễm tạp
chất. Hắn một lần nữa đem hoa hồng đến trước mặt Nguyễn Nhược Nhược.
Nàng…nhận lấy!
Nụ cười của Lý Hơi như hoa nở, “Ngươi
nhận rồi! Ngươi nhận rồi! Diêu Kế Tông nói ở thế kỉ hai mươi mốt các
ngươi, nếu dùng biện pháp tỏ tình này mà nữ nhân chịu nhận hoa có nghĩa
là đã nguyện ý chấp nhận tình yêu. Ngươi nguyện ý đúng không? Thật sự
nguyện ý đúng không? Thật tốt quá, thật tốt quá!”
Hắn tựa như một hài tử, một mặt vừa cười
vừa nói, một mặt lỗ mãng đem nàng ôm chặt vào lòng. Nguyễn Nhược Nhược
nhất thời va chạm mạnh vào lồng ngực ấm áp. Cảm giác này…sao mà quen
thuộc, phảng phất như đã cảm nhận ở đâu rồi…Nàng bỗng nhiên nhớ lại, đó
là lần kinh mã chạy như điên, nửa người nàng bị hất ra ngoài cửa xe được Lý Hơi vội vàng ôm trở vào. Sau khi nhào vào trong xe, nàng vì quá kinh hoàng sợ hãi nên đã tóm chặt ngực của hắn. Một lồng ngực ấm áp như
vậy…ngàn người vạn người chỉ có một. Một khắc đồng sinh cộng tử kia, có
phải chăng… “vượt ngàn vạn năm, thời gian trôi qua mịt mùng, không sớm
không muộn đến tại nơi này?”…Lý Hơi chính là người đó…
Đến tận lúc này, tình yêu của Nguyễn
Nhược Nhược bị lý trí giữ cách xa ngàn dặm, nay đột nhiên tựa như nàng
công chúa ngủ say được hoàng tử đánh thức, đem nàng từ trong giấc ngủ
ngàn năm tỉnh dậy, hưởng thụ một tình yêu tươi đẹp rạng ngời.
Tình yêu c