
c Tiểu vương gia, như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?” Nguyễn Nhược Nhược
bất động thanh sắc phản kích.
Vương phi bị nàng đả kích một câu, cũng
có cảm giác mình đang làm khó người khác nên chủ động lui một bước,
“Ngươi nói cũng phải, là ta suy nghĩ không chu toàn rồi.”
“Vương phi chưởng quản nội vụ trong vương phủ, mỗi ngày phải ứng phó đâu chỉ một trăm tám mươi chuyện, nhất thời
không nghĩ tới cũng là lẽ đương nhiên”, Nguyễn Nhược Nhược sau khi phản
kích thành công liền rút lui, nói vài lời dễ nghe.
Vương phi nguyên lai là tới tìm nàng chọc tức, nhưng không ngờ lại bị dụ dỗ, cơn giận dữ biến mất, vẻ mặt thư
thái leo lên xe. Nguyễn Nhược Nhược mỉm cười tiễn khách, “Vương phi đi
thong thả”.
Khách nhân vừa dời đi, nụ cười của Nguyễn Nhược Nhược cũng héo rũ xuống. Khổ cực, diễn trò đúng là điều cực khổ
nhất thế gian này a! Chỉ mong sau này đừng có vị khách nào không mời mà
đến như thế nữa.
Lúc chạng vạng tối, Diêu Kế Tông chạy đến tìm nàng. Không đợi hắn mở miệng, Nguyễn Nhược Nhược đã nói không
ngừng: “Đi bơi lội có thể, đi Ngưng Bích hồ tuyệt đối không thể.”
“Không phải đi bơi lội, có chuyện muốn
báo cáo lên tổ chức a!” Diêu Kế Tông thẳng thắng trình bày vấn đề. Hắn
chưa thông qua trình tự của tổ chức mà tự tiện đem bí mật tối quan trọng tiết lộ cho Lý Hơi.
Nguyễn Nhược Nhược nghe được suýt ngất
đi, “Ngươi…chuyện quan trọng như vậy…ngươi tại sao không thương lượng
trước với ta một tiếng…Lý Hơi, coi như xong rồi!”
“Không sao, ngươi tin tưởng Ngọc Liên
Thành, ta tin tưởng Lý Hơi, chúng ta đều được tự do lựa chọn một người
tính nhiệm.” Diêu Kế Tông nói xong cảm thấy chuyện này chẳng có gì đáng
ầm ĩ.
“Ngươi…ngươi biết cái gì chứ! Ngươi có
biết hay không, xế chiều hôm nay mẫu thân của Lý Hơi đã tới tìm ta rồi
kìa, còn muốn ta sau này tránh xa con trai của bà ta ra một chút. Ngươi
tốt thật đó, còn dám lôi hắn vào chuyện này, sẽ có một ngày ta bị ngươi
hại chết a!”
“Nghiêm trọng vậy sao! Ngươi đừng có bày
ra bộ dáng dọa người như vậy có được không?” Diêu Kế Tông tươi cười nói, “Bị mẫu thân của hắn đe dọa, ngươi sợ đến rụt đầu cụp đuôi rồi hả? Ta
còn tưởng ngươi không sợ quyền thế, không chịu ủy khuất chứ?”
Nguyễn Nhược Nhược không có biện pháp với hắn, đành lắc đầu không dứt. “Không còn cách nào khác a!”
“Ngươi nghĩ tình cảm có thể bồi đắp không?” Diêu Kế Tông đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.
Nguyễn Nhược Nhược ngây ngốc, “Tại sao hỏi cái này?”
“Ta hỏi ngươi? Ngươi hỏi ngược lại ta hả?” Diêu Kế Tông đùa bỡn với Thái Cực.
“Ta nghĩ chuyện tình cảm có thể bồi dưỡng được. Ta không tin “vừa thấy đã yêu” gì gì đó, ngược lại ta tin lâu
ngày sẽ sinh tình, mưa lâu thấm đất.”
“Tại sao? Rất nhiều người nhận định tình yêu sét đánh mới là tình yêu chân chính đó nha!”
“Mới gặp đã yêu dĩ nhiên là tốt, nhưng
chỉ tốt ở giai đoạn đầu tiên. Từ từ những khuyết điểm của đối phương sẽ
bị phát hiện, không sớm thì muộn, lúc đó tình yêu ban đầu cũng sẽ phai
nhạt đi, cảm xúc ban đầu cũng không còn nữa.”
“Mà tình yêu nảy sinh sau một thời gian
tìm hiểu thì khác. Cảm giác ban đầu có thể không đặc biệt, nhưng dần dần lại phát hiện những ưu điểm của đối phương, giống như từng chút từng
chút tích lũy dần, người ta nói “tích tiểu thành đa” mà. Đến một ngày
ngươi sẽ phát hiện mình yêu người đó. Ngươi nhìn đi, hai loại tình yêu
này, một loại từ có trở về không, một loại từ không thành có, ngươi sẽ
chọn loại nào?” Nguyễn Nhược Nhược phân tích, rồi còn mang ví dụ ra so
sánh.
“Có đạo lý, rất có đạo lý.” Diêu Kế Tông
gật đầu không ngừng, “Thì ra là ngươi tin tưởng “mưa dầm thấm đất”, thật sự là tốt quá rồi!”
“Tại sao?” Nguyễn Nhược Nhược đột nhiên cảnh giác, “Ngươi giỏi thật, dám tới đây thăm dò ta! Ngươi muốn gì?”
“Không nói cho ngươi nghe, dù sao thì sớm muộn ngươi cũng sẽ biết”. Diêu Kế Tông cười lớn rồi rời đi.
Sau khi Diêu Kế Tông rời khỏi Nguyễn phủ
liền trực tiếp đi đến Tĩnh An vương phủ. Mấy tên gác cửa từ sớm đã được
căn dặn nên rất mực cung kính nghênh đón hắn đi thẳng vào Lưu Tiên Cư.
Lý Hơi đứng ngồi không yên chờ hắn đã lâu.
“Thế nào?” Vừa nhìn thấy mặt Lý Hơi liền vội vã hỏi.
“Kế hoạch có thể được”, Diêu Kế Tông nói đơn giản nhưng Lý Hơi nghe được vui vẻ ra mặt.
“Phụ nữ thế kỷ hai mươi mốt không dám tùy tiện yêu đương. Những một khi nàng đã yêu thì sẽ rất dũng cảm, kiên
quyết chịu trách nhiệm đối với lựa chọn của mình. Cho nên, những vấn đề
trước kia đừng đề cập tới nữa, bây giờ hãy nghĩ biện pháp làm cho nàng
yêu thương ngươi hơn nữa. Chỉ cần nàng yêu ngươi, những chuyện khó khăn
khác nàng tự nhiên sẽ cố gắng nghĩ biện pháp giải quyết. Ngươi hiểu
chưa?”
“Hiểu. Chỉ là…ngươi nói biện pháp nào có hiệu quả?” Lý Hơi còn vài phần không yên lòng.
“Ngươi chỉ cần làm theo một tháng, căn
bản không có mấy nữ nhân có thể đỡ nổi một chiêu này. Trừ phi ngươi thật sự làm cho nàng phi thường chán ghét, nhưng ta đã nghe chính miệng
Nguyễn Nhược Nhược nói qua, nàng đối với ngươi rất có hảo cảm, chẳng qua là có nguyên nhân nên mới cự tuyệt ngươi. Vậy nên, ngươi phải tự tin
lê