
ng, gương mặt kia mặc dù cười tươi nhưng
ánh mắt lại không cười, thận trọng quan sát nàng.
Nguyễn Nhược Nhược dù sao cũng nhạy cảm
hiểu biết, liền tự động đề nghị, “Vương phi, vườn nhà ta mặc dù kém xa
so với thượng uyển trong vương phủ nhưng cũng coi là có thể chấp nhận
được. Chi bằng ta phụng bồi vương phi vừa đi vừa nói chuyện.”
Vương phi tự nhiên đáp ứng, nàng chính là có chuyện muốn nói nên mới đến. Vì vậy những người không phận sự đều bị đuổi ra, để hai người một mình hành động. Bên cạnh vương phi chỉ có
Phẩm Hương một bước không rời.
Vương phi biết vị Nguyễn gia Tam tiểu thư này cũng là người hiểu chuyện, vì vậy cũng không cần giấu diếm vòng vo
mà trực tiếp vào đề, “Nguyễn cô nương, chắc ngươi đã biết lý do tại sao
ta đến đây rồi, đúng không?”
“Biết biết, tối hôm qua ta nghịch nước ở
Ngưng Bích hồ, may mắn được Tiểu vương gia cứu giúp. Chỉ là, Tiểu vương
gia chịu giúp ta như vậy nên vương phi nhất định rất ngạc nhiên, đúng
không?”
“Ta quả thật rất ngạc nhiên, Hơi Nhi là
đứa con độc nhất của ta, dĩ nhiên tính tình của nó ta rất hiểu. Có lẽ
ngươi không biết, hắn thuở nhỏ không thích đến gần nữ nhân chứ đừng nói
đến da thịt tương thân”, vương phi trầm ngâm một chút rồi lại nói,
“Nguyễn cô nương, hắn tại sao lại chịu cứu ngươi?”
“Vương phi, vấn đề này ta biết trả lời
thế nào, người hãy hỏi hắn đi.” Nguyễn Nhược Nhược hiểu nàng ta nói
không có đạo lý, nhưng mặt ngoài vẫn cười cười nói nói.
“Nếu Hơi Nhi chịu trả lời thì ta cũng không cần thiết tới đây hỏi ngươi.”
“Vương phi, Tiểu vương gia nếu không chịu trả lời thì người hỏi ta cũng vô dụng. Ta làm thế nào biết suy nghĩ của hắn? Ta cũng không phải là con sâu trong bụng hắn.” Nguyễn Nhược Nhược
cười cười, bày ra vẻ mặt vô hại, nhưng thật ra trong bụng vô cùng bực
tức.
Bị nàng đâm một cái, vương phi khựng lại, muốn phản bác cũng không biết phải làm sao. Định thần một chút, vương
phi càng nhỏ nhẹ nói, “Nguyễn cô nương, ta tới hỏi ngươi tự nhiên là có
nguyên do. Hơi Nhi là con ta, hiểu con không ai bằng mẹ, mấy ngày nay ta thấy ánh mắt của lạnh lùng bàng quan, hắn dường như đối với ngươi có
tình ý. Khi hắn trước mặt mọi người cứu ngươi, ta đã xác định được điểm
này, vậy nên không thể không hỏi ngươi…ngươi có biết tâm tư của hắn
không?”
Ngữ khí của Vương phi càng mềm mỏng thì
Nguyễn Nhược Nhược càng cẩn thận, nhưng bề ngoài nàng chỉ từ tốn mỉm
cười. Nguyễn Nhược Nhược làm thế chỉ để giữ thể diện cho đôi bên, không
làm mất hòa khí buổi nói chuyện. Đây không phải là dối trá mà là suy
nghĩ của người trưởng thành, luôn luôn chừa cho mình một đường lui. Oan
gia nên giải không nên kết, nếu không cẩn thận thì hậu quả sẽ là chết
hết. Ai cũng không muốn rước lấy cừu nhân đời đời kiếp kiếp a!
“Vương phi nhìn lầm rồi, ta bất quá chỉ
là một nữ tử phàm tục không dám đón nhận sự ưu ái của Tiểu vương gia.
Ngày ấy Tiểu vương gia chịu ra tay cứu giúp cũng không ngoài lòng từ bi
bác ái.” Ở trước mặt mẫu thân mà khen con trai bà ta thì mới có thể dụ
dỗ được nàng cao hứng, những chuyện phía sau cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Vương phi căn bản không nghĩ nàng sẽ trả
lời như vậy, ngược lại càng cảm thấy mình hồ đồ, chẳng lẽ mình thật sự
đã hiểu lầm? Hơi Nhi dù sao cũng là một hài tử nhân hậu, lý do cứu người có thể là vì xuất phát từ bản tính thuần lương mà ra. Vương phi không
khỏi thở dài một hơi, nhìn lại Tam nha đầu Nguyễn gia cũng có vài phần
thuận mắt hơn. Mặc dù Nguyễn Nhược Nhược này trước giờ không hiểu quy
củ, hoàn toàn không hợp lễ nghi nhưng cũng là người hiểu chuyện. Có thể
do tuổi còn trẻ nên tính tình còn chưa ổn định! Bất quá, nếu như nàng
đối với Hơi Nhi cũng sinh hảo cảm thì chỉ sợ đây không phải là chuyện
may mắn rồi! Phẩm cách không đủ đoan trang hiền thục, không thể làm hiền thê lương mẫu…May mà tất cả chỉ là hiểu lầm! Tuy nhiên, vương phi cũng
không thể không đề phòng một chút.
“Nguyễn cô nương, ta còn một chuyện muốn
nhờ ngươi. Hơi Nhi đối với ngươi vô tâm, ngươi cũng đối với hắn vô tình, như vậy ngày sau không nên cùng Hơi Nhi gặp mặt, và cũng đừng lui tới
nữa, được không?” Vương phi mặc dù hỏi vô cùng ôn uyển nhưng Nguyễn
Nhược Nhược nghe được lại thấy không thoải mái: tại sao tới yêu cầu ta,
tại sao ngươi không trở về nhà trông nom con trai của ngươi, bảo hắn
không nên đến tìm ta? Đây là bệnh chung của những người gia thế hiển
hách, một khi đứa con yêu dấu của bọn họ say đắm nữ nhân mà họ không
thích thì người không tốt luôn luôn là nữ nhân kia, còn con trai của
mình thì vĩnh viễn là bảo bối…
Nhìn Vương phi cứ thế bảo bọc con trai
khiến Nguyễn Nhược Nhược tức giận, nhưng nàng cố nhịn, “Vương phi đã nhờ thì ta cũng không từ chối, cứ làm vậy đi!” Xem như ta tiết kiệm lời
vậy!”
“Vậy nếu như hắn tới tìm ngươi, ngươi
cũng cam đoan không gặp hắn?” Vương phi được voi đòi tiên, Nguyễn Nhược
Nhược không thể nhịn được nữa.
“Vương phi đây chính là làm khó ta rồi,
Tiểu vương gia nếu tới tìm ta, lấy thân phận bình dân của ta sao dám
không đón tiếp mà bỏ mặc hắn đứng ngoài cửa? Chi bằng vương phi ước thú