Insane
Hướng Về Trái Tim

Hướng Về Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325711

Bình chọn: 8.00/10/571 lượt.

ôi sợ văn kiện trên bàn bị bẩn nên đành đổ tạm vào ly cà phê mới mua. Vốn

định tìm một cái ly khác ở phòng trà để chứa, rửa sạch ly cà phê đó, kết quả nghe một cú điện thoại rồi quay lại thì ly mực đã biến mất rồi.

Trời ạ, tôi tiếc cái ly cà phê đó quá, tôi còn chưa dùng mà, đắt lắm

đó…”.

Tiểu Lưu bên cạnh đột nhiên kêu lên: “Này này này, ai cũng biết cậu mê sếp Lạc, cố tình chạy hết cả thành phố mới mua được ly cà phê y hệt ly của sếp Lạc, cậu nói xem chắc không phải

nhầm ly, anh ấy tưởng mực là cà phê mà uống đó chứ?”.

Anh chàng đẹp trai họ Lý đeo mắt kính

bỗng cười phá lên: “Các cô tưởng sếp Lạc là đồ ngốc hay xem trợ lý

Nghiêm là đồ ngốc hả, mực và cà phê mà không phân biệt được hay sao?”.

Tiểu Lương ngửa mặt lên trời than: “Haizzz, thôi bỏ đi, tôi lại đi mua cái khác vậy”.

Giang Văn Khê đứng bên ngoài nghe hết

đoạn đối thoại đó, cả người như hóa đá. Cuối cùng định thần lại, cô bước nhanh về phía phòng trà.

Ở bên kia của máy nước, một hộp trà che

mất một ly cà phê có hoa văn vàng cổ điển giống y hệt bộ ly mà cô mang

đi, cà phê trong ly đã lạnh ngắt.

Thì ra là cô ngốc nghếch…

Rõ ràng nhận ra “cà phê” có vấn đề, rõ

ràng ngửi thấy mùi mực mà cô còn xem là cà phê rồi mang đến phòng họp.

Nếu anh biết là cô cho anh uống mực thì nhất định sẽ nổi giận. Trời ơi,

tội lỗi, sao chuyện nhầm lẫn lúc nào cũng xui xẻo rơi trúng đầu cô thế

này?

Giang Văn Khê vội vàng đổ cà phê đi, rửa

sạch rồi cầm ly cà phê về văn phòng, lúc đẩy cửa văn phòng ra thì Lạc

Thiên vẫn không có mặt. Đặt ly cà phê xuống, cô đến trước bàn làm việc

của anh, muốn xem xem có dấu vết anh quay về không, nhìn kỹ một lúc thì

hình như từ khi anh ra khỏi phòng họp vẫn chưa hề quay lại.

Vô cùng ngờ vực, cô không kìm được lẩm

bẩm: “Rốt cuộc anh ta đi đâu chứ? Mực chẳng qua là do sắc tố, chất ổn

định và bảo quản… kết hợp lại thôi mà, cho dù có chứa kim loại và chất

bảo quản, sẽ làm tổn hại đến các nội tạng như gan, thận… nhưng cũng

trúng độc từ từ, đâu cần phản ứng nhanh như vậy chứ?”.

Vừa vào văn phòng, Lạc Thiên đã thấy

Giang Văn Khê đứng lảm nhảm trước bàn anh. Khi mấy chữ “mực carbon” lọt

vào tai, gân xanh trên trán anh hằn rõ.

Đột nhiên, Giang Văn Khê quay lại, bị Lạc Thiên đứng sau lưng làm cho giật thót mình, không nén được hét lên sợ hãi.

Lạc Thiên cau mày.

Giang Văn Khê đưa tay vỗ ngực, tâm trạng

sợ hãi dần dần biến mất. Miễn cưỡng nở một nụ cười, cô dè dặt hỏi: “Tổng giám đốc Lạc, anh không sao chứ?”.

Lạc Thiên cau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.

Mấy hôm trước không khí lạnh tràn về,

nhiệt độ xuống thấp khiến người ta không phòng bị kịp. Lúc đó anh chỉ

cảm thấy cổ họng hơi khó chịu, nghĩ là cảm lạnh vặt nên không để tâm,

càng không chú ý phòng lạnh giữ ấm. Cuối năm sắp đến, mỗi tối đều phải

tiệc tùng tiếp khách đủ loại khiến anh vô cùng mệt mỏi, bệnh cảm đương

nhiên chỉ càng nặng thêm.

Anh nhờ Nghiêm Tố pha cà phê là muốn mượn hương thơm nồng đậm của cà phê để tỉnh táo hơn, ai ngờ thứ trong ly lại là mực carbon! Nếu không phải vì nghẹt mũi, nếu không phải vì dùng máy

chiếu mà tắt đèn thì làm sao anh lại phun mực ra trước mặt mọi người?

Lúc nãy đi vào nhà vệ sinh, anh đã chắc

chắn trong ly đó là thứ gì rồi, qua một hồi suy nghĩ, Nghiêm Tố tuyệt

đối không có khả năng phạm sai lầm như thế, thì ra là cô nàng này! Tại

sao cô ta mỗi ngày đều tạo ra bất ngờ khiến anh “ngạc nhiên vui sướng”?! Rõ ràng là cô nàng đã biết bên trong chứa mực, xem ra còn có vẻ rất chờ đợi anh bị trúng độc từ từ bởi kim loại và chất bảo quản nữa.

Gân xanh trên trán lại hằn lên, anh ho một tiếng với vẻ khó chịu, cổ họng khàn khàn: “Cà phê là trợ lý Nghiêm bảo cô pha à?”.

Giang Văn Khê ngẩn người, nhủ thầm: Chẳng lẽ là độc tố đã phát huy thật?

“Không phải, cà phê là do trợ lý Nghiêm

pha, nhưng… là tôi mang vào phòng họp…”, giọng cô mỗi lúc một nhỏ, không dám nhìn Lạc Thiên như La Sát trước mặt mình.

“Chưa uống cà phê bao giờ à?”, Lạc Thiên nhăn mày.

Giang Văn Khê nhủ thầm: Đương nhiên là

rồi, ai mà ngờ được anh có nhiều kẻ ái mộ đến thế, còn mua ly cà phê

giống y hệt, hơn nữa, chị Nghiêm còn nhấn mạnh là cà phê đen, ai mà biết anh biến thái như thế, biết đâu cà phê anh uống cũng khác người thì

sao. Nhưng mấy lời này cô chỉ dám nói trong bụng, còn lời nói ra thì lại là: “… Có, cà phê Nestle hòa tan 1+2…”.

Khóe môi Lạc Thiên bất giác giật giật, co chặt nắm tay bước đến bàn làm việc, rút ra một tập tài liệu màu đen

trong đống văn kiện ở góc trái phía trên, ném “phạch” một tiếng xuống

trước mặt Giang Văn Khê.

Giang Văn Khê giật bắn mình, nín thở, tim đập thình thịch trong lồng ngực, hai tay buông xuống căng thẳng nắm chặt vạt áo khoác.

Lạc Thiên gắng hết sức quát lên giận dữ:

“Giang Văn Khê, mỗi ngày đầu óc cô chứa cái gì? Đã bao lâu rồi mà ngay

cả bảng so sánh vật liệu cơ bản nhất cũng không biết làm? Đừng nói với

tôi là trợ lý Nghiêm chưa đưa cho cô bảng so sánh cụ thể nào đấy, xem

bảng tính toán của cô đi này, hồi tiểu học cô học cộng trừ nhân chia

kiểu gì thế? Có phải là muốn tôi đưa cô đến trường tiểu học học