
.
Đôi mắt Giang Văn Khê sáng rỡ, có phần kích động, “Thật… thật sao?”.
“Thật.” Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Giang Văn Khê, Cố Đình Hòa không nhịn được cười.
Đôi môi Giang Văn Khê nở nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn anh. Vậy, tôi lên trước nhé. Chúc ngủ ngon”.
“Ừ, ngủ ngon.” Cố Đình Hòa nhìn theo bóng cô khuất sau cầu thang, thở dài rồi cười, lắc đầu, sau đó quay người đi.
Hôm sau, Cố Đình Hòa mang theo rất nhiều
truyện tranh và sách cho Giang Văn Khê, thỉnh thoảng cũng nhờ Lý Nghiên
hẹn cô ra, mấy người cùng đi ăn cơm, mượn cớ nói chuyện vụ án với cô,
nghe những kiến giải của cô.
Còn mấy ngày nữa là đến lễ Giáng Sinh, Cố Đình Hòa hẹn cô cùng đi ăn cơm. Tuy anh chưa tỏ tình với cô nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Ấn tượng của Giang Văn Khê về anh rất
tốt, anh đẹp trai, hài hước lại thú vị, và cả nghề nghiệp mà cô tôn sùng và say mê nhất. Khi ở cạnh anh, cô cảm thấy rất thoải mái tự nhiên, mỗi lần trò chuyện cùng anh về những vụ án lạ lùng hiếm có lại khiến cô tìm được lòng tự tin của mình, nói cũng nhiều hơn bình thường.
Nhưng từ đầu đến giờ cô chỉ xem anh là
bạn, thậm chí còn thân hơn bạn bình thường, chứ chưa bao giờ nghĩ sẽ có
ngày là người yêu của nhau. Nếu chấp nhận lời mời trong lễ Giáng Sinh,
cô không biết có được xem là đón nhận anh, đồng ý quen nhau hay không.
Trong thâm tâm, cô có phần tự ti, cảm
thấy mình không xứng với Cố Đình Hòa, vừa ngốc vừa khờ, nhạt nhẽo vô vị, với những kinh nghiệm trước đây, công việc hiện tại không biết có thể
duy trì bao lâu, ngoài việc biết nấu cơm dọn dẹp nhà cửa ra thì cô gần
như không có ưu điểm nào để người khác động lòng.
Lý Nghiên khích lệ cô, nếu có cảm giác với Cố Đình Hòa thì cứ thuận theo trái tim, thử quen nhau xem sao.
Nhưng tính cách đáng ghét của cô lại bắt
đầu phân vân, nghĩ mãi, cuối cùng chỉ có thể xin lỗi Cố Đình Hòa là gần
đây công việc rất bận, không biết hôm đó liệu có tăng ca hay không, xem
như là từ chối khéo.
Cố Đình Hòa cười, bảo không sao, đợi cô rảnh rỗi lại hẹn, điều đó khiến cô thấy vô cùng hổ thẹn.
Từng nghe có người nói, yết hầu là nơi quyến rũ nhất của đàn ông, cũng là biểu hiện mạnh mẽ nhất của họ, đồng
thời cũng là tượng trưng cho tội ác.
Quyến rũ, mạnh mẽ, tội ác, mọi thứ đều được chứng minh tốt nhất ở người đàn ông trước mặt.
Trung Quốc không phải là quốc gia theo
đạo Thiên Chúa, nhưng cùng với sự du nhập của văn hóa phương Tây, thanh
niên cũng bắt đầu thích thú với các lễ hội của nước ngoài, lễ Giáng Sinh – Tết của các quốc gia phương Tây – khi đến Trung Quốc đã trở thành một trong những ngày lễ Tình nhân.
Đêm Bình An, trong công ty dù cho kẻ đã
kết hôn hay chưa, đã có chủ hay vẫn độc thân, đều bàn luận đến việc tiệc tùng chơi bời. Trên bàn các cô gái là quà cáp các loại hay những bó hoa tươi rực rỡ, còn các chàng trai trẻ lại mang những chiếc khăn tay hay
khăn quàng ấm áp do vợ hay người yêu tặng ra để khoe khoang.
Người thảm nhất chính là Giang Văn Khê
thuộc văn phòng tổng giám đốc, không chỉ không nhận được quà mà ngay cả
người để bàn luận chuyện này cũng chẳng có, chị Nghiêm là người duy nhất có thể tâm sự dường như lại không hề có hứng thú với những ngày lễ như
vậy. Tuy chị Nghiêm cũng nhận được hoa nhưng gương mặt chị không có chút cảm xúc nào.
Cuối cùng Giang Văn Khê đã ý thức được
sức hút của Quỷ Tóc Bạc trong ngày hôm đó. Gần như mỗi giờ đều có nhân
viên của cửa hàng mang hoa đến, chỉ một buổi chiều, văn phòng tổng giám
đốc đã có thể mở cửa hàng hoa rồi.
Hôm ấy cũng là ngày bận rộn nghe điện
thoại nhất từ khi Giang Văn Khê đến đây, nhưng khi cô chuyển ba cuộc
điện thoại với giọng nữ ngọt ngào sang thì Quỷ Tóc Bạc ra lệnh cho cô
nối đường dây điện thoại qua máy fax.
Nhìn màn hình vi tính, Giang Văn Khê cảm
thấy buồn buồn, từ khi cha mẹ và cậu lần lượt qua đời, điều cô ghét nhất là các ngày lễ, từ Thanh Minh đến Đoan Ngọ, Trung Thu, Nguyên Đán,
Nguyên Tiêu, giờ đây cô còn ghét cả lễ Giáng Sinh nữa.
Hôm qua Lý Nghiên hẹn cô tối nay cùng đến nhà thờ. Trước đó cô đã hỏi Lý Nghiên đêm Bình An định làm gì, Lý
Nghiên nói sẽ trải qua một đêm Bình An lãng mạn với Hùng Diệc Vĩ. Nhưng
không hiểu sao Lý Nghiên lại thay đổi ý định, bảo mọi người cùng đi chơi với nhau. Mấy năm trước cô và Lý Nghiên đều đi mua sắm thả giàn, năm
nay nhất định là do Lý Nghiên sợ cô quá cô đơn nên mới quyết định như
thế, Hùng Diệc Vĩ chắc hận con kỳ đà là cô lắm đây.
Nhưng Giang Văn Khê không biết rằng đến
nhà thờ vào đêm Bình An là đề nghị của Cố Đình Hòa, anh nhờ Lý Nghiên và Hùng Diệc Vĩ giúp anh hẹn Giang Văn Khê cùng đi.
Lúc Giang Văn Khê đang nghĩ xem nên tặng quà gì cho Lý Nghiên thì cô nàng đã gọi điện: “Tan sở xong đến sớm đấy nhé”.
“Ừ, biết rồi.” Giang Văn Khê vừa cúp máy thì đã thấy Nghiêm Tố vội vã đi vào, thông báo hai giờ họp.
“Tiểu Giang, lát nữa đem những tài liệu
hôm qua chuẩn bị sẵn vào phòng họp. Còn nữa, chị vừa pha cà phê giúp sếp Lạc, em vào phòng uống trà mang vào phòng họp nhé, chị phải đến đó
chuẩn bị trước. Ôi trời, hôm nay bận rối tinh lên được.”
Hiếm khi thấy Nghiêm