
n, nhìn vào đôi mắt Cố Đình Hòa, nói: “Vụ án lúc nãy toàn bộ là do anh bịa ra, đúng không?”.
Cố Đình Hòa cười to sảng khoái: “Ha ha ha, cũng bị đoán trúng rồi”.
“Gì cơ? Anh bịa à?” Lý Nghiên kéo áo Giang Văn Khê, chỉ vào Cố Đình Hòa, nói với cô, “Khê Khê, rốt cuộc là sao đây?”.
Giang Văn Khê quay sang, bảo Lý Nghiên:
“Nếu thành phố N chúng ta xảy ra vụ án lớn như vậy thì toàn thành phố đã chấn động rồi, còn đợi cậu ngồi đây mà nghe anh ấy kể à? Nếu ba tháng
lâu như thế mà vẫn không phá án được thì mấy cô gái ở khu thành phía tây đã bạo động rồi, anh ấy còn bình thản làm phù rể được không?”.
Lý Nghiên sửng sốt nhìn Giang Văn Khê
trông khác hoàn toàn với lúc bình thường, căng thẳng hỏi: “Khê Khê, tại
sao lúc nãy khi cậu phân tích tình huống vụ án không hề xấu hổ, cũng
không vấp váp lúng túng, miệng lưỡi nhanh nhẹn, lý luận sắc sảo, tư duy
sáng suốt thế? Cậu có chắc là cậu không bị ai đó nhập hồn không?”.
Bị Lý Nghiên nói thế, Giang Văn Khê bỗng đỏ mặt, lúng túng không nói được gì.
Thấy phản ứng bình thường của Giang Văn
Khê, Lý Nghiên giả vờ bóp cổ cô: “Nói! Rốt cuộc cậu là ai? Trả lại Khê
Khê nhút nhát nhà tôi đây!”.
“Nghiên Nghiên… tớ đây mà…”, Giang Văn Khê bị Lý Nghiên chọc phá, suýt nữa không thở nổi.
Cuối cùng Lý Nghiên buông cô ra, nhưng
đôi mắt vẫn quét lên xuống liên tục như tia X, rồi bỗng nói với vẻ
nghiêm túc: “Cậu lúc nãy, thật sự không giống thường ngày”.
“Có lẽ do chịu ảnh hưởng của cậu tớ
chăng, từ nhỏ tớ đã muốn làm cảnh sát, những quyển sách tâm lý học tội
phạm của cậu, tớ đã đọc qua…”, Giang Văn Khê cụp mắt xuống, hàng mi dài
che khuất vẻ thẹn thùng của cô.
Cố Đình Hòa ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt thon dài của cô có đến hơn một phút như bị thôi miên.
Lúc tỉnh lại, anh ho khẽ một tiếng, tò mò hỏi: “Vậy sao cô không thi vào Học viện cảnh sát?”.
Lúc này Lý Nghiên đưa tay choàng vai
Giang Văn Khê nói, “Haizzz, anh nghĩ Học viện cảnh sát lại nhận một
người lá gan còn nhỏ hơn chuột, chạy chậm như rùa bò, mọi kỳ kiểm tra
thể dục thể chất đều không đạt, thỉnh thoảng thấy máu còn bị choáng
không?”.
Cố Đình Hòa khẽ cười thành tiếng.
Hùng Diệc Vĩ xen vào: “Phụ nữ mà, đương
nhiên phải dịu dàng nhỏ nhẹ, chỉ ra phòng khách, chỉ vào nhà bếp. Suốt
ngày đánh bạn với mấy phần tử tội phạm, người nhà không bực bội muộn
phiền mới lạ. Ối!”.
Lý Nghiên véo mạnh vào tay Hùng Diệc Vĩ,
trừng mắt với anh ta: “Anh đấy, chỉ xứng tìm một người giúp việc sống
nửa đời còn lại, ngày nào cũng cung phụng anh như Thái thượng hoàng
thôi”.
Hùng Diệc Vĩ như quả bóng xì hơi, vội
vàng quay sang Cố Đình Hòa, đánh trống lảng sang chuyện khác: “Cậu chỉ
biết lừa phỉnh bọn này, còn chưa chịu nói mấy hôm nay bận đi đâu mà biến mất nữa hả?”.
“Đóng quân ở ruộng suốt năm ngày năm đêm, cậu có tin không?” Cố Đình Hòa nhướng mày, nhìn Giang Văn Khê và Lý
Nghiên, nói vẻ nghiêm túc, “Các cô ấy à, sau này lên mạng nhớ cẩn thận,
đừng chuyện trò linh tinh với người lạ, lần này bọn tôi đã bắt được một
tên tội phạm thường xuyên lừa tình lừa tiền trên mạng rồi đấy”.
“Anh hùng nhân dân, vất vả quá. Nào nào,
lâu ngày không gặp, uống rượu, uống rượu”, Hùng Diệc Vĩ giơ chai bia lên chạm với Cố Đình Hòa.
“Đúng đúng đúng, và còn Khê Khê nhà chúng tôi cuối cùng đã có một công việc đàng hoàng”, Lý Nghiên choàng vai
Giang Văn Khê, nháy mắt mờ ám với cô.
Gương mặt Giang Văn Khê lập tức đỏ bừng bừng, lúng túng đưa tay đẩy Lý Nghiên.
“Nào nào, cạn ly! Cạn ly!”, Hùng Diệc Vĩ giơ cao chai bia.
Bốn người đều nâng ly, vừa buôn chuyện vừa uống, uống liên tục đến tận khuya mới rời khỏi K.O.
Hùng Diệc Vĩ đưa Lý Nghiên về, trọng trách đưa Giang Văn Khê về nhà đương nhiên do Cố Đình Hòa đảm nhiệm.
Đêm mùa đông lạnh lẽo, những cơn gió lạnh buốt thấu xương thổi đến từng cơn, mấy ngọn đèn đường u ám ẩn hiện sau
những ngọn cây, lờ mờ phát ra ánh sáng. Trên đường đã không thấy bóng
dáng khách bộ hành, cũng không nhiều xe qua lại, thỉnh thoảng vụt qua
một chiếc xe, cuốn theo những chiếc lá khô trên đất càng làm tăng thêm
sự tĩnh lặng và lạnh lẽo của đêm đông.
Xuống khỏi taxi, một trận gió lạnh ập đến khiến Giang Văn Khê bất giác co người lại run rẩy.
“Lạnh lắm à?” Cố Đình Hòa vừa nói vừa cởi áo gió ra nhưng bị Giang Văn Khê ngăn lại: “Không cần đâu, còn mấy bước nữa là đến nhà tôi rồi. Anh cũng uống nhiều, cẩn thận cảm lạnh”.
Cố Đình Hòa cười khẽ, đi cùng Giang Văn Khê đến trước tòa nhà.
“Cảm ơn anh. Anh về sớm đi nhé, không cần tiễn tôi lên đâu”, Giang Văn Khê ngại ngùng nói.
Qua ánh sáng ẩn hiện chiếu ra từ cửa sổ
mấy hộ gia đình, Cố Đình Hòa nhìn Giang Văn Khê đang cúi đầu, nghĩ ngợi
rồi nói: “Tối nay cô phân tích vụ án rất tự tin và thông minh, làm tôi
rất bất ngờ, cũng rất vui”.
“A?” Giang Văn Khê sửng sốt ngẩng đầu,
gương mặt nóng lên, “Làm anh phải cười rồi, tôi chỉ thích xem những
quyển sách liên quan đến các vụ án của cậu tôi mà thôi”.
“Nhà tôi có rất nhiều truyện tranh và
tiểu thuyết lấy đề tài thám tử phá án, nếu cô có hứng thú thì lần sau
tôi sẽ mang cho cô”, giọng Cố Đình Hòa dịu dàng như gió thoảng