Disneyland 1972 Love the old s
Hứa Trao Em Kim Ngọc Lương Duyên

Hứa Trao Em Kim Ngọc Lương Duyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324415

Bình chọn: 9.5.00/10/441 lượt.

anh mãnh.

Hạ Sơ nhìn trộm Cảnh Thần, anh đang gật đầu liên hồi, ân cần đẩy đĩa tôm to đến

trước mặt chị dâu: “Em nhớ rồi, có việc gì chị cứ dạy bảo.”

Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí khá thân mật, chị dâu Cảnh Thần nói chuyện

rất hài hước, thỉnh thoảng lại trêu Cảnh Thần và Hạ Sơ cười thích thú. Anh họ

Cảnh Thần ít nói, mỗi lần bị chị dâu trêu hoặc lôi ra những chuyện để bêu xấu,

anh chỉ cười hiền lành, không trách móc gì.

Cuối cùng thì Hạ Sơ cũng đã yên tâm hơn, cô ngoảnh đầu lại nhìn Cảnh Thần, ánh

mắt hai người chạm nhau, tóe ra những tia lửa ấm áp.

Ăn xong, tiễn anh chị Cảnh Thần về rồi, Hạ Sơ thắc mắc: “Cảnh Thần, em thấy

nhìn anh họ anh quen lắm, chắc chắn là em đã gặp anh ấy ở đâu rồi. Anh ấy làm

nghề gì vậy?”

Cảnh Thần khoác tay lên vai cô, cười hề hề: “Đó là vì anh ấy có khuôn mặt phổ

thông, không đẹp trai như anh, nhìn một lần là khó có thể quên.”

“Thôi đi! Anh thì chỉ được cái khoe mẽ!” Hạ Sơ tỏ ra không thèm quan tâm: “Anh

cứ tranh thủ nguồn tài nguyên đi lừa đảo khắp nơi đi.”

“Còn lâu anh mới thèm đi lừa đảo!” Cảnh Thần thanh minh.

“Hứ! Anh thử nói xem đã lừa em bao nhiêu chuyện rồi?” Hạ Sơ nghĩ bất luận tình

hình hiện nay thế nào, mấy tháng qua cô bị anh ta lừa đủ trò, tự nhiên nghĩ lại

thấy ấm ức.

“Ít nhất có một chuyện từ đầu đến cuối anh không hề lừa em.” Cảnh Thần nói chắc

như đinh đóng cột.

“Hả? Chuyện gì?” Hạ Sơ tò mò hỏi.

“Ước mơ của anh là bán rượu vang!”

“Chết mất!”

“Hê hê! Đến khi nào anh kiếm được hợp đồng đầu tư, anh sẽ ra ngoại ô mua một

mảnh đất rộng để trồng nho, sửa chữa hầm rượu, xây dựng một trang viên có thể

mở cửa cho mọi người đến tham quan. Hạ Sơ, hay là bọn mình đi nghỉ tuần trăng

mật ở Pháp nhé, anh muốn đưa em sang đó trước để cảm nhận. Hiện nay đang là mùa

thu hoạch nho, là mùa có phong cảnh đẹp nhất trong năm. Vườn nho nằm trên những

quả đồi nhấp nhô, nhìn bát ngát mênh mông, ánh nắng và không khí đều tràn ngập

mùi thơm của nho.” Vừa nói, nét mặt Cảnh Thần vừa tỏ rõ vẻ ngất ngây, dường như

đường Trường An nhộn nhịp xe cộ qua lại trước mặt đã biến thành vườn nho xanh

mướt dưới ánh mặt trời.

Hạ Sơ lắc đầu, nói với vẻ nuối tiếc: “Không được, hiện tại em chưa thể đi được,

đề án của Finrod vừa mới ra lò, em mà đi thì chắc chắc An Hinh sẽ tuyệt giao

với em.”

“Thôi được, lần sau bọn mình sẽ đi vậy.” Cảnh Thần ôm cô bằng ánh mắt ai oán,

nét mặt ấm ức như một đứa trẻ.

Hạ Sơ vừa cười vừa xoa xoa tóc anh, nói: “Ngoan lắm, hê hê.”



Tối đến, Đào Đào xuống

tầng dưới, vừa vào cửa là phát hiện ra ngay, Hạ Sơ và Cảnh Thần không những mặc

bộ quần áo đôi ở nhà, đi dép đôi, mà khung ảnh bên khung cửa trước đây chỉ treo

ảnh Cảnh Thần, giờ được thay bằng khung ảnh lớn của Hạ Sơ và Cảnh Thần. Đào Đào

nhìn một hồi rồi thắc mắc: “Này, bức ảnh này hình như chụp trước nhà thờ, sao

nhìn cứ kỳ kỳ thế nào ấy nhỉ?”

Nghe thấy vậy Hạ Sơ liền nhìn ra, cũng thấy thắc mắc không nhớ tấm ảnh đó chụp

từ bao giờ. Cô không nhớ mình và Cảnh Thần đã chụp chung ảnh với nhau từ bao

giờ, ngay cả lần trước tổ chức đám cưới trong nhà thờ cũng chỉ là mọi người chụp

ảnh tập thể với nhau, lúc cuối cùng, và cô còn cố tình để người nhà đứng giữa

cô và anh.

Cảnh Thần bê cốc nước, cười ngại ngùng: “Đó là ảnh anh ghép.”

Đào Đào bụm miệng cười lén, Hạ Sơ cũng không nhịn được cười.

“Xem ra hai người đã vượt qua được rào cản, hiện đang yêu nhau đúng không?” Đào

Đào ghé sát vào, huých khuỷu tay vào Hạ Sơ châm chọc: “Mô hình này cũng hay

đấy, kết hôn trước yêu nhau sau, chậc chậc, không bỏ lỡ chuyện gì cả!”

Bị bạn trêu, Hạ Sơ cũng ngượng ngùng, nhưng không né tránh, lần đầu tiên dũng

cảm thừa nhận: “Ờ, cũng được!”

Đào Đào vừa cười, vừa ghé sát vào Hạ Sơ: “Hạ Sơ, tớ đến để bàn với cậu một

chuyện, cậu cũng biết là mẹ tớ đã hạ quyết tâm xử lý tớ trước tết Đoan Ngọ! Gần

đây bà đã chuẩn bị tìm ông thầy Nghiêm để chọn ngày cho bọn tớ rồi. Ngô Mạt đã

xin nghỉ về nhà đón ba mẹ, ông bà nội, nghe nói còn có cả cô dì chú bác gì đó

nữa. Tuần sau gia đình Ngô Mạt sẽ đến nói chuyện với ba mẹ tớ để bàn chuyện đám

cưới.” Giọng Đào Đào vừa tỏ vẻ bất lực vừa không giấu nổi sự vui mừng. Hạ Sơ

liền nhớ ngay đến cảnh năm xưa Ngô Mạt đến trường nhập học. Cả gia đình rầm rộ

đi cùng. Lần này là chuyện hôn nhân đại sự, chắc là phải thuê máy bay riêng để

đến! Hê hê! Nghĩ vậy, Hạ Sơ liền nhìn Cảnh Thần cười, chờ Đào Đào nói tiếp.

“Hạ Sơ, có lẽ cậu sẽ không chuyển về phòng 806 nữa rồi, thế nên tớ nghĩ cậu bán

nửa căn hộ của cậu cho bọn tớ đi, bán theo giá thị trường hiện nay. Tớ và Ngô

Mạt định lấy phòng 806 làm phòng cưới, cậu đồng ý không? Hê hê!”

Nghe thấy vậy, Hạ Sơ cũng hơi ngần ngừ, Cảnh Thần đã đáp thay cho cô: “Đào Đào,

em đừng khách khí, dĩ nhiên là Hạ Sơ sẽ đồng ý rồi, đúng không hả Hạ Sơ?”

Hạ Sơ đành phải gật đầu.

Cảnh Thần liền cười tủm tỉm với Đào Đào vừa nói: “Hê hê! Đào Đào, thế thì bọn

mình tiếp tục làm hàng xóm của nhau rồi!”

“Vâng, nếu như vậy thì tớ sẽ hẹn với ngân hàng để thanh toán hết số tiền đó cho

cậu, sau đó bọn mình hẹn một thời gian để sang tên, h