
phần “dĩ nhiên rồi” này, trự lý Tiền ngồi bên cạnh liền quay đầu nhìn
Hạ Sơ. Hai người đưa mắt nhìn nhau, không nhịn được cười.
“Tuy nhiên, chúng ta phải tự tin vào mình, mặc dù hiện nay sức cạnh tranh của
chúng ta vẫn còn hơi kém, nhưng nếu giành được đơn hàng này, dựa vào độ ảnh
hưởng của thương hiệu Finrod, Ân Y sẽ có cơ hội chen chân vào thương hiệu tốp
hai thậm chí tốp đầu. Mọi người phải đồng tâm hiệp lực, phát huy tinh thần của
Ân Y, chào đón mốc lịch sử vẻ vang của Ân Y.” An Hinh hào hứng kết thúc vấn đề.
Mọi người nối đuôi nhau đi ra, Hạ Sơ đi sau An Hinh, nói nhỏ: “Vừa nãy nhìn vẻ
xúc động của cậu, tớ tưởng mốc lịch sử đã đến cửa rồi cơ, hóa ra còn đang ở tận
đẩu tận đâu.”
Anh Hinh sững người, vỗ tập giấy tờ trên tay vào đầu Hạ Sơ, la lớn: “Vân Hạ Sơ,
cậu được chồng chiều quá hóa hư rồi hả? Càng ngày càng lắm điều đấy.”
“Thôi đi! Chẳng liên quan gì đến hắn ta cả.” Hạ Sơ thanh minh.
“Nhưng Hạ Sơ này, vừa nãy tớ không nói thực ra Finrod nghe danh Phúc Trạch nên
đã liên hệ trực tiếp với Phúc Trạch, và thông tin này là do Phúc Trạch tiết
lộ.”
“Vậy hả? Sao Phúc Trạch lại sơ ý để lộ thông tin cơ mật như thế?”
“Lúc đầu tớ cũng nghi ngờ độ chân thực của nó, nhưng bạn tớ nói thông tin này
do một lãnh đạo của Phúc Trạch để lộ, hơn nữa tớ đã nhờ người giới thiệu chúng
ta với Finrod. Theo sự phản ứng của phía Finrod thì nguồn tin này là chính
xác.”
“Thế thì bọn mình phải cố gắng thôi, nếu mà thành công thì phải đi cảm ơn Phúc
Trạch, hê hê!”
“Hạ Sơ, haizz! Con bé này được chiều quá nên sinh hư rồi!” An Hinh châm chọc.
Hết giờ làm việc, Cảnh Thần đến đón Hạ Sơ như đã hẹn, mỉm cười chào cô, dường
như trong lòng khá vui. Hạ Sơ ngồi trên ghế phụ thầm thở phào, trút được tảng
đá đang đè nặng trong lòng, nhưng không hiểu sao trong lòng tự nhiên lại thấy
hẫng hụt, không có chỗ dựa.
Đến bệnh viện đón Đào Đào và Ngô Mạt, bốn người ra ngoài ăn cơm rồi về nhà. Lúc
cô xuống xe thì thấy một người đang ngồi trên bậc tam cấp ngoài cửa tòa nhà.
Đào Đào đang nói chuyện với Hạ Sơ, quay mặt sang nhìn thấy người đó liền sững
lại! Còn người đó thì từ từ đứng dậy, vô cùng mừng rỡ: “Đào Đào, em về rồi à!
Anh, anh đã hỏi mấy đứa bạn cùng lớp và biết được địa chỉ nhà em.”
Hạ Sơ cũng sững người, đó là Trương Hòa.
Đào Đào trở về với thực tại, bước đến, lạnh lùng hỏi: “Anh tìm tôi có chuyện
gì?”
“Đào Đào.” Trương Hòa nhìn Hạ Sơ và Cảnh Thần đứng sau bằng ánh mắt ái ngại, ấp
úng nói: “Anh có thể nói chuyện riêng với em một lát được không?” “Không cần
thiết, chúng ta chẳng có gì để có thể nói chuyện riêng với nhau cả. Anh nói ở
đây là được rồi!” Đào Đào thúc giục với vẻ khó chịu.
Trương Hòa đỏ bừng mặt, nghiến răng nhìn thẳng vào Đào Đào: “Đào Đào, mấy năm
qua, người anh nhớ đến nhiều nhất vẫn là em. Anh phát hiện ra rằng cô gái mà
anh yêu nhất là em. Đào Đào, mong em hãy tha thứ cho sự ngớ ngẩn của anh hồi
đó.”
Đào Đào trợn tròn mắt một cách vô cùng sửng sốt, bất ngờ nhìn người đàn ông đã
từng suýt làm chồng mình này, trước khi tổ chức đám cưới lại nói phát hiện ra
rằng người anh ta yêu là người khác. Ba năm sau, lại chạy đến nói rất chân tình
rằng anh phát hiện ra rằng, người anh yêu là mình.
“Ê! Đầu óc anh có bình thường không hả? Sao toàn có phát hiện mới vậy?” Lúc đầu
Đào Đào tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, sau đó lại châm chọc với giọng rất giễu cợt.
“Đào Đào, em cho anh cơ hội đi. Bạn bè cùng phòng em nói em vẫn chưa lấy chồng,
có phải em đang đợi anh hay không?”
“Xí! Anh còn coi mình là người mà không biết ngượng à?” Đào Đào vô cùng phẫn
nộ, chỉ thẳng tay vào mũi Trương Hòa quát: “Hồi đó anh qua được cầu rồi rút
ván, bây giờ lại muốn qua cầu lần nữa à. Hừ! Anh hãy từ bỏ ý định đó đi, anh tài
giỏi đến đâu mà tôi phải phục tùng anh? Anh cứ ngồi hóng mát bên kia sông đi.”
Trương Hòa ngượng quá, mặt tái đi, nghe thấy tiếng ồn ào, bảo vệ liền đi tới,
Hạ Sơ vội vàng kéo Đào Đào: “Đừng bực, Đào Đào, lên nhà rồi nói chuyện sau,
đừng cãi nhau ở đây.”
Đào Đào liền giậm châm, bực bội quẹt thẻ mở cửa điện tử. Hạ Sơ liếc Trương Hòa,
mặc dù bị hạ nhục nhưng anh chàng không có ý định bỏ đi mà theo ngay vào trong.
Cả đoàn người lặng lẽ lên phòng 806, Trương Hòa ngồi trên sofa. Hạ Sơ nhìn nét
mặt như đâm lê của Đào Đào và vẻ rất nhún nhường của Trương Hòa một cách bất
lực, quay vào bếp pha trà. Cảnh Thần và Ngô Mạt liền theo vào ngay: “Sao vậy,
Hạ Sơ, anh chàng đó là ai vậy?”
Hạ Sơ vội liếc vào phòng khách, hạ thấp giọng, nói: “Không liên quan gì đến hai
người. Đó là người yêu cũ của Đào Đào, năm xưa suýt thì hai người đã lấy nhau,
cũng không hiểu tại sao bây giờ anh ta quay lại tìm. Thôi cứ để bọn họ nói
chuyện với nhau, dù sao cũng đã từng là bạn thân lúc hoạn nạn.”
Lúc này đây, lại nghe thấy Đào Đào gọi ở ngoài: “Ngô Mạt, anh ra đây đi.”
“Hả? Gọi mình hả? Ra ngay đây.”
Đào Đào vỗ tay xuống ghế, ra hiệu cho Ngô Mạt ngồi bên cạnh mình. Ngô Mạt nhìn
cô với ánh mắt thắc mắc. Đào Đào liền đưa tay ra khoác vai Ngô Mạt rất thân
mật, đầu gục vào vai cậu, mỉm cười với Trương Hòa: “Quên m