
ở sân sau, để anh ta không có thời gian đến gây phiền hà cho
tớ, hê hê!”
Nghe thấy vậy, Hạ Sơ coi như đã tìm được cho mình một lý do chính đáng, cô âm
thầm tìm cách trị Cảnh Thần, ai bảo anh ta lòng tham vô đáy!
Giờ ăn trưa, Hạ Sơ đang say sưa với việc chỉnh sửa phương án thiết kế, lúc trợ
lý Tiền gọi điện thoại đến, cô đang định nhờ cô gọi hộ cơm ngoài, nhưng lại
được thông báo có khách đến tìm.
Hạ Sơ ra khỏi phòng làm việc, phát hiện thấy Tống Hàm đến tìm cô!
Tống Hàm mỉm cười khẽ cúi người xuống: “Xin lỗi chị, em không gọi điện thoại mà
đến đường đột quá, bọn mình đi ăn trưa với nhau được không?”
Hạ Sơ bèn nhận lời.
Hai người liền vào nhà hàng ở gần công ty.
Tống Hàm không hề tỏ ra kênh kiệu như cô tiểu thư, cô gạt mái tóc ngắn gọn gàng
ra đằng sau tai, đi thẳng vào chủ đề chính: “Chị Hạ Sơ, Dĩ Huyên đã nói với chị
rồi, thực ra giữa em và Cảnh Thần không có gì cả. Hê hê! Lần trước em rất xin
lỗi vì đã mò đến nhà để gây chuyện. Vì em bị anh ấy ép quá nên mới tung ra trò
đó, và còn chuyện hôm trước em lừa chị để ký hợp đồng, em cũng xin lỗi luôn!”
Hạ Sơ cười lắc đầu bởi cô cũng có phần ngại ngùng trước sự thẳng thắn của Tống
Hàm: “Không phải là lỗi của em, nếu trách thì phải trách anh Cảnh Thần mới
đúng.” Khi nói đến Cảnh Thần, bất giác Hạ Sơ lại cắn môi. Anh chàng đó thực sự
khiến cô thấy phiền lòng nhưng không sao hận được.
Tống Hàm nhìn vẻ mặt của cô, vẻ cảm thông rồi nói nhỏ: “Chị Hạ Sơ, chị đã biết
thân phận thật của Cảnh Thần và mục đích anh ấy tiếp cận chị rồi chứ?”
“Ừ.” Hạ Sơ đáp với vẻ ngượng ngùng.
“Anh chàng đa mưu ranh ma này lại dám lừa người ta kết hôn, thật không biết xấu
hổ!” Tống Hàm nghiến răng.
Hạ Sơ không biết phải trả lời thế nào, đành phải cúi đầu ăn cơm.
“Chị Hạ Sơ, mặc dù chị đang có bầu nhưng chị không được dễ dàng tha thứ cho anh
chàng bỉ ổi đó. Chị phải cho anh ta một bài học, nếu không sau này chị sẽ bị
anh ta bắt nạt suốt ngày đấy, hê hê! Đối với Cảnh Thần sẽ phải dùng kế gậy ông
đập lưng ông, chị phải cho anh ta nếm mùi bị lừa chứ.” Tống Hàm cười ranh mãnh.
Tự nhiên Hạ Sơ lại thấy thương Cảnh Thần, không ngờ anh lại gây thù chuốc oán
với nhiều người đến vậy.
Tống Hàm liền buông đũa xuống, nói với Hạ Sơ bằng giọng rất nghiêm túc: “Chị
đừng sốt ruột, em sẽ có cách giúp chị. Lát nữa ăn cơm xong em sẽ đưa chị đi gặp
một nhân vật quan trọng.”
Hạ Sơ nhìn Tống Hàm đã bắt đầu hành động, tự nhiên lại thấy lưỡng lự.
“Chị đừng lo, đợi em cho gọi một người nữa đến rồi bọn mình cùng đi.” Tống Hàm
đã phát hiện ra vẻ ngần ngừ của cô, bèn buông đũa xuống, gọi điện.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Tô Dĩ Huyên vội vàng xuất hiện. Tống Hàm liền nói nhỏ
với Tô Dĩ Huyên một lúc, sau đó, trước sự thuyết phục nhiệt tình của Tống Hàm,
cô bé mới nghiến răng, gật đầu nói: “Thôi được, em đứng về phía bọn chị vậy, ai
bảo anh Cảnh Thần là gã lừa đảo. Haizz!”
Sau đó, Vân Hạ Sơ còn chưa hiểu đầu đuôi thế nào thì đã bị ép lên xe của Tống
Hàm. Tống Hàm đích thân gọi điện thoại cho An Hinh, xin cho Hạ Sơ nghỉ nửa
ngày.
Ba người đến trước một khu Tứ hợp viện ở quận Đông Thành, cánh cổng sơn đỏ giáp
mặt đường đóng kín, trước cửa lại có một bậc đá để leo lên ngựa. Tô Dĩ Huyên và
Tống Hàm chẳng nói chẳng rằng, mỗi người đi một bên rồi cùng đỡ Hạ Sơ bước qua
bậc cửa. Phía dưới bức tường chắn có một bồn thủy tiên, ba người men theo cửa
nguyệt môn bên trái vào sân. Họ cùng đi qua sân rồi bước lên bậc tam cấp, vào
căn phòng chính hướng bắc chếch nam.
Tô Dĩ Huyên mời hai người ngồi xuống sofa trong phòng khách, nháy mắt ra hiệu
cho Tống Hàm, sau đó đi vào phòng làm việc phía đông.
Có người bê trà lên, Hạ Sơ lịch sự cảm ơn, sau đó bưng cốc trà lặng lẽ quan sát
cách bài trí trong phòng khách. Trên bức tường trực diện có treo một bức tranh
thủy mặc, bên cạnh là một giá gỗ trạm hoa nhiều ngăn bằng gỗ đàn hương, trên
các ngăn có bày các loại đá cổ, cổ vật. Phía tây có một bức bình phong vẽ một
thiếu nữ búi tóc cài trâm... Nhìn đã biết đây là một gia đình thư hương môn đệ.
Tự nhiên Hạ Sơ lại thấy có gì đó bất an. Lúc này, một ông cụ với khuôn mặt
nghiêm nghị nhưng hiền từ được Tô Dĩ Huyên dìu ra ngoài, Tống Hàm vội đứng dậy
cung kính chào: “Cháu chào ông Tô ạ!”
Câu chào này đã khiến Vân Hạ Sơ đang thấp thỏm bất an chợt bừng tỉnh. Cô vội
vàng cúi người, đoán chắc đây chính là ông Tô - chủ nhân của tập đoàn họ Tô.
Dưới tập đoàn họ Tô có công ty đồ trang sức Phúc Trạch, ngoài ra còn có liên
quan đến lĩnh vực bất động sản, bách hóa... Ông cụ sống rất khép mình và ít khi
lộ diện ở những nơi công cộng.
Hạ Sơ vẫn còn chưa hết bất ngờ thì ông Tô đã ngồi xuống phía đối diện với cô.
Xem ra Tô Dĩ Huyên đã giới thiệu tình hình với ông. Ông cụ liền đi thẳng vào
chủ đề chính: “Vân Hạ Sơ, ông biết cháu là nhà thiết kế chính của Ân Y.”
Vân Hạ Sơ vội gật đầu: “Cháu chào ông ạ!”
“Ừ! Tốt lắm.” Ông Tô khua khua tay, nói với Tô Dĩ Huyên và Tống Hàm: “Thực ra
hai cháu không biết đâu, ông đã quen cô gái này từ lâu rồi.”
“Ồ! Thật hả ông?” Tô Dĩ Huyên tò mò.
“Nếu ông nhớ không nhầm thì