
ấy sợ.
“Hình như có phần hơi quá
mất rồi, nếu biết trước giá xương sườn rẻ như thế thì tôi đã không ngược đãi mình như vậy”. Cố Hứa Ảo chỉ nghĩ cách khiến cho Tề Huy không hiểu
nhầm, nhất là hiểu nhầm cô bị gầy đi là vì Bùi Trung Khải.
Cuối
cùng, Tề Huy vẫn cứ kiên quyết mời bằng được Cố Hứa Ảo đi uống canh bổ.
“Xem ra vị giác của cô vẫn ổn đấy chứ, nhưng sao lại ra nông nỗi này?
Người không biết lại cứ tưởng là bị bỏ đói”. Tề Huy nhìn Cố Hứa Ảo uống
hết hai bát canh, bất giác hỏi.
Cố Hứa Ảo không cần chú ý đến
hình ảnh, cô uống hết bát canh thứ ba, “Anh cứ nghĩ là tôi vì bị chuyện
tình cảm giày vò đi, đến tôi cũng còn chẳng tìm ra nguyên nhân đây này”.
“Cô mà bị chuyện tình cảm giày vò. Tôi không tin. Sao hai tháng trước lại
ra đi, gần đây gặp chuyện gì à?”. Tề Huy biết Cố Hứa Ảo đang nói dối.
“Anh đừng hỏi nữa, có lẽ là do vào hè. Có dịp hãy thường xuyên mời tôi đi ăn đi”.
“Sẵn sàng thôi, hay là tôi để ví tiền lại chỗ cô, muốn ăn gì cô cứ việc lấy ở đó ra mà tiêu”. Thấy Cố Hứa Ảo đùa, Tề Huy cũng đùa lại.
“Tính cả bữa này nữa”.
“Sao? Tôi rộng rãi thật mà”.
“Có thể thời gian sắp tới tôi phải sang ở bên tổng bộ ít ngày, vốn định
không nói với ai, nhưng hôm nay gặp anh, coi như chào một tiếng. Này,
đừng thấy tôi nói sắp đi mà giả bộ hào phóng, khi về tôi sẽ xử lý anh”.
“Ai giả bộ hào phóng đâu, tôi sợ thật mà, cô nhìn bữa hôm nay mà xem, ăn
giỏi thật đấy”. Tề Huy cười ha ha, nhưng trong lòng thì nghĩ: Chuyến đi
này xem ra sẽ thực sự chấm dứt với Bùi Trung Khải.
Trước khi chia tay, Cố Hứa Ảo quay người lại nói một câu khi xuống xe: “Chuyện hôm nay không cần cho ai biết”. Ý tứ của câu nói rõ ràng là cảnh cáo Tề Huy.
Tề Huy thấy không thể coi Bùi Trung Khải là bậc đàn anh được nữa, cứ tưởng rằng anh ta đã có thể thành công theo đuổi cô gái này, thế mà bây giờ
thì chẳng nên cơm cháo gì. Sau khi chia tay với Cố Hứa Ảo, Tề Huy đến
ngay phòng làm việc của Bùi Trung Khải, “Anh sao thế, chưa đến lúc về
già vui chơi với cháu, thế mà sao lại quấn quýt với một con bé gần bằng
con gái mình như vậy?”.
“Dạy người khác học không phải việc xấu”. Bùi Trung Khải chậm rãi nhấp một ngụm cà phê. Đắng quá, anh vội bỏ thêm đường.
“Hình như không phải phong cách trước đây của anh, bắt đầu cho đường vào cà
phê. Chẳng lẽ những ngày qua quá đắng nên muốn thêm chút ngọt?”. Tề Huy
biết trước đây Bùi Trung Khải chỉ uống cà phê đen.
Bùi Trung Khải không nói gì, chỉ ngây người ra nhìn cốc cà phê. Hình như có ai đó đã
từng nói rằng cuộc sống đầy vị đắng, nên tôi thưởng cho mình bằng cách
ăn nhiều đồ ngọt. Từ trước tới nay chưa từng gặp người ăn ngọt như vậy,
cho hai viên đường vào cốc không đủ, trong mồm còn ngậm một viên nữa. Có điều, anh rất ít khi uống cà hê, nếu không anh thực sự lo đến một ngày
nào đó sẽ bị “ba cao” (huyết áp cao, đường huyết cao, mỡ máu cao).
“Cậu chạy từ xa tới đây chỉ để quan tâm đến cái việc cỏn con ấy của tôi chứ?”.
“Tôi không quan tâm đến anh thì quan tâm đến ai? Ngoài bà cụ nhà anh thì còn có ai quan tâm đến anh như tôi. Năm mười hai tuổi, nếu tôi không băng
bó vết thương cho anh, thì anh đã không còn một cánh tay từ lâu rồi. Nếu không phải là…”.
“Sao cậu lắm lời thế, nói đi, lần nào cậu kể lể chuyện ngày xưa là lần ấy đều không có chuyện tốt lành. Cậu cứ nói
thẳng ra, lại muốn tôi làm gì?”.
Truyện được đăng tại diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn.
“Chà, cũng chẳng có chuyện gì lớn. Một người bạn của tôi sắp ra nước ngoài
một thời gian, người ấy nhờ tôi chăm sóc giúp con mèo. Chẳng phải anh
từng đã nuôi mèo hay sao. Anh giúp tôi đi, sau mấy ngày là tôi không làm phiền anh nữa”.
“Chuyện của đàn bà chứ gì? Cậu có thể một mình
theo đuổi cô ta được không, lần nào cũng lôi người khác vào”. Bùi Trung
Khải cũng đã phải giải quyết hậu quả giúp cho Tề Huy không ít lần.
“Chỉ mấy ngày thôi, chỉ mấy ngày là xong”. Tề Huy nói, miệng cười cười.
“Rốt cuộc là mấy ngày?”.
“Ba ngày”.
“Nói cho cậu biết, hết ba ngày là cậu phải nhanh chóng mang nó đi. Tôi không có thời gian rỗi để mà nuôi dưỡng tình cảm với những đồ súc sinh ấy
đâu”. Anh chợt nhớ đến Cẩu Thặng Nhi, không biết con mèo què ấy bây giờ
ra sao rồi, có lẽ hàng ngày vẫn cứ cất tiếng ngáy khò khò quái đản ấy.
Chờ đến khi Tề Huy mở cốp xe lên, Bùi Trung Khải quay người, túm chặt lấy
cổ áo Tề Huy, “Cậu định giỡn tôi phải không? Đến lượt cậu nhặt Cẩu Thặng Nhi về từ bao giờ thế? Cậu thính mũi quá đấy, nhân cơ hội xen vào”.
Tề Huy đẩy mạnh tay của Bùi Trung Khải, “Anh làm gì vậy, hai người chia
tay, đàn ông lấy vợ, đàn bà lấy chồng chẳng có liên quan gì đến nhau.
Dựa vào đâu mà tôi không được quyền động vào? Chỉ cần Cố Hứa Ảo đồng ý,
tôi không có ý kiến gì”.
“Tề Huy, cậu nói lại lần nữa thử xem,
tôi sẽ xử lý cậu. Cậu tin không?!”. Đôi mắt của Bùi Trung Khải ánh lên
vẻ lạnh lùng, giận dữ.
Cẩu Thặng Nhi cất tiếng kêu meo meo, nó đã nhận ra Bùi Trung Khải.
“Bây giờ mà anh vẫn cố tỏ ra là mình có ưu thế à? Hôm nay tôi vẫn còn nể mặt anh nên mới không thừa cơ đục nước béo cò. Anh cũng nên biết, người
theo đuổi Cố Hứa Ảo không