
sao!”
“Rầm!” – Cố Tiểu Ảnhđặt bát cơm của mình xuống bàn, rời khỏi
bữa, quay mạnh tới mức mà sinh ra cảgió. Quản Đồng vươn tay ra nắm lấy
cô nhưng không nắm lại kịp.
Ngay sau đó lại nghethêm một tiếng “rầm”, Cố Tiểu Ảnh giận dữ dập mạnh cửa phòng ngủ.
Quản Đồng lo lắng,quay lại trách Quản Lợi Minh: “Bố đừng nói
linh tinh nữa có được không! Tiểu Ảnhnhỏ hơn con sáu tuổi, trong lớp của cô ấy, cô ấy là người đầu tiên lấy chồng. Bốbắt cô ấy sinh con bây giờ
làm sao mà cô ấy có thể chuẩn bị tâm lý kịp đây?”
“Chuẩn bị cái gì?” –Quản Lợi Minh cũng hét lớn “Đẻ con thì
cần quái gì chuẩn bị! Mẹ con ngày xưalàm gì phải chuẩn bị cái gì, ngay
đêm tân hôn là đã có con rồi, thế các con rốtcục cần chuẩn bị cái gì
đây? Bố nói cho con biết – Quản Đồng, đừng có coi thườngchuyện này,
không nghe lời người lớn, rồi sẽ có ngày các con phải hối hận. Conthì có thể không cần gì, nhưng con không thể để cho gia đình ta ở quê không
cóngười nối dõi được!”
“Bố thật quá vô lý!”– Quản Đồng hét lớn một tiếng rồi quay người bước
đi. Một giây sau, cánh cửaphòng ngủ lại vang lên một tiếng “rầm” nữa.
“Thằng bất hiếu, láotoét!” – Chỉ còn lại mình Quản Lợi Minh ngồi đó gào rống.
Trong phòng ngủ, lúcQuản Đồng mở cửa bước vào thì thấy Cố
Tiểu Ảnh, mặt mày cau có bí xị, đang ngồinhấp nhấp con chuột, xem ra
cũng chẳng thể tập trung được gì.
Quản Đồng thở dài, tiếnlại gần, khe khẽ cất giọng: “Tiểu Ảnh
à, em đừng có chấp làm gì, bố anh cả mộtđời làm nông dân, có một số suy
nghĩ vô cùng bảo thủ lạc hậu mà không thể nàothay đổi được.
“Quản Đồng, anh khôngthể lúc nào cũng lấy “nông dân” ra làm
cái cớ.” – Tiểu Ảnh xoay người lại, lạnhnhạt nhìn Quản Đồng, “Trước khi
kết hôn là nhà em sửa chữa tu sửa lại căn hộ,anh bảo bố mẹ anh là nông
dân có giúp cũng chẳng giúp được gì; ngày kết hôn,nhà anh chẳng chuẩn bị một tí nào khiến em thấy vô cùng khó hiểu, bố mẹ anhchưa từng ăn thịt
lợn chứ chẳng nhẽ chưa bao giờ nhìn thấy lợn chạy à, chưa lấyvợ cho con
bao giờ chứ chẳng nhẽ chưa từng bao giờ thấy nhà người khác rước condâu
về ra sao à? Sao mà có thể chẳng lo lắng chuyện gì hết thế? Kết quả vẫn
chỉlà lời giải thích của anh, họ là nông dân, không biết lo chuyện gì;
giờ lại cònngờ vực em là con gà mái không biết đẻ trứng, anh vẫn còn
tiếp tục lấy lý donày ra, anh không thấy mệt mỏi sao? Liệu anh có thể
tìm cách giải thích nào mớimẻ hơn một chút được không?”
“Nhưng đó là sự thực”– Quản Đồng sa sầm mặt mũi. – “Cố Tiểu
Ảnh, em hãy xem xét lại đi, suốt cả buổitối là anh đứng về phía em, em
đừng có gây sự vô cớ có được không?”
“Em gây sự vô cớ ư?”– Vừa nghe thấy những từ này, Cố Tiểu Ảnh đã không thể nào tin nổi, trợn tròn mắt,tất cả oan ức mà lúc nãy Quản
Lợi Minh gây ra, giờ càng căng phồng hơn, tất cảnhững nỗi niềm ấy dồn
nén lại trong chốc lát bỗng vỡ òa, tuôn ra xối xả.
Chỉ nhìn thấy Cố TiểuẢnh hung dữ từ bàn máy tính đứng phắt
dậy, căm giận chỉ thẳng vào mũi Quản Đồng:“Quản Đồng, chúng ta kết hôn
đã được nửa năm, anh ít nhất cũng đã nhận được hơntrăm cuộc điện thoại
từ quê gọi ra, tìm công việc giúp cho sinh viên tốt nghiệp,giúp 8 người
họ hàng thân thích được lên lớp, giúp ít nhất 3 người đồng hươngliên hệ
với những chuyên gia và phòng bệnh V.I.P, thậm chí đấy là còn chưa
nhắcđến chuyện mối lái cho đứa cháu trai thứ 7 của cháu ngoại thứ 6 của
vợ chồng CốTiểu Ảnh, em gái thứ 5 của dì thứ tư, của cháu trai thứ ba
của bà hai... Quản Đồng,có phải anh muốn nói cho em biết bằng những hành động thực tế, hai chúng ta thậty chang như hai vợ chồng Cố Tiểu Tây và
Hà Kiện Quốc, không chỉ là bị cả mộtđám người chẳng ra làm sao nhờ vả
suốt cả một đời, mà sau khi tôi được nghexong những lời nói khắc nghiệt
của bố anh thì không được bực tức, không được bộclộ, không được thấu
hiểu. Thế mà tất cả những điều này, rốt cục chỉ là vì haichữ “nông dân”, là bởi vì tôi đã được gả cho con trai của những nông dân, nênphải có
trách nhiệm và nghĩa vụ hứng chịu tất thảy những điều tồi tệ này
“Cố Tiểu Ảnh em ănnói hàm hồ vừa vừa thôi, gì mà 1 2 3 4 5 6
7, em đọc cho lắm tiểu thuyết vàonên não bị ngớ ngẩn rồi có phải không?” – Sự điềm đạm thường ngày của Quản Đồngcuối cùng cũng bị đánh văng đi
mất, đã tức đến nỗi tóc tai sắp dựng đứng cảlên, trợn hết cả mắt mũi –
“Anh lúc nãy rõ ràng đã thay bố xin lỗi em, thế màem nói cái đám người
chẳng ra sao đó ra để làm gì? Em như thế mà còn không phảilà gây sự vô
cớ à? Thế mà em còn là người được học hành đàng hoàng, bộ dạng nàycủa em có đứng trên bục mà giảng bài được không hả? Có còn đủ tự tin mà đứng
đótruyền thụ kiến thức cho sinh viên được không? Có còn đủ tư cách mà
làm mộtgiáo viên nữa không?”
“Tôi không có tự tin!Tôi không có đạo đức! Không còn mặt mũi
hay tư cách nào mà đi làm giáo viên nữa,còn anh thì có, anh là chính
nhân quân tử, anh giỏi giang!” – Cố Tiểu Ảnh cuốicùng không thèm kiêng
nể gì nữa, nước mắt đã tuôn trào: “Ngay trước khi kết hônđã từng có
người bạn nói với tôi trên QQ rằng, kết hôn với người không cùng mộthoàn cảnh thì thế nào cũng có ngày sẽ hối hận. Quản Đồng, bây