The Soda Pop
Hôn Nhân Giấy

Hôn Nhân Giấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325410

Bình chọn: 8.00/10/541 lượt.

giờ tôi mới

biếtcái cảm giác hối hận nó có mùi vị như thế này đây!”

“Cố Tiểu Ảnh, em hãytự hỏi mình đi, kết hôn đã nửa năm nay,

anh có lỗi với em ở chỗ nào? Cũng chỉlà bố anh đã nói ra vài lời không

đáng nói! Em còn không tin ư, những gì mà emmuốn anh cũng phải đọc thì

anh đã thực sự đọc hết, nào là cái gì “Băng dính haimặt”, nào là “Thời

đại kết hôn mới”, không sai, quả thực viết rất hay! Thếnhưng anh nói cho em biết, vẫn chỉ một câu nói này, em sở dĩ cảm thấy bọn họ viếthay, sở

dĩ cảm thấy bọn họ lo lắng khắc khoải, là bởi vì bọn họ đã biết

cáchkhiến cho mâu thuẫn xung đột, và trộn nhào tất cả những thứ tình

tiết, khiếncho người ta phải lo âu về nhau! Thế nhưng, cuộc sống thực tế thì phần lớn đâucó như vậy! Em đừng có mà nói quá lên?”

“Tôi nói quá? Phải,tôi thừa nhận, tôi bực tức, lên cơn vì

thấy anh cái này không hiểu, cái kiakhông biết, là do tôi không đúng, là tôi sai! Nhưng anh nghĩ là tôi muốn tức giậnnhư thế lắm sao! Tôi nói

không biết bao nhiêu lần rồi mà anh vẫn không hiểu,theo anh, tôi còn có

thể làm gì hơn được! Tôi mà không tức thì đã chẳng phải làngười bình

thường! Còn nữa, gửi tiền về cho nhà anh, mua quần áo cho bố mẹ anh,mua

đồ dùng sinh hoạt mỗi tháng cho họ, như thế là tôi không biết quan tâm

lo lắngư? Những cái đó không phải đều là do tôi đề cập trước, rồi anh

mới nghĩ tới haysao? Quản Đồng, anh tự đi mà hỏi chính mình mà xem, có

phải chút trí tuệ cỏncon của mình anh đều đem dành hết cho sự nghiệp rồi không? Đã bao giờ anh để ýmột chút tới bố mẹ và vợ anh chưa? Anh có

biết tôi thích ăn cái gì không? Có biếtkỳ kinh nguyệt của tôi là ngày

nào không? Được thôi, cứ coi như anh không biết,thế thì để tôi nhắc cho

mà biết, ngày sinh nhật của bố mẹ anh, nếu tôi mà khôngnhắc thì anh có

nhớ ra nổi không? Anh nói đi, anh trả lời đi!”

Quản Đồng mặt mũi đỏbừng bừng, cổ họng cứng ngắc, đột nhiên miệng cứng lại không biết nói gì.

Cố Tiểu Ảnh căm phẫnlấy tay gạt nước mắt, liếc xéo Quản Đồng

thêm một lần nữa, rồi “hừ” một cái bựcbội tắt máy tính, không thèm rửa

ráy, chui luôn vào trong chăn nằm.

Suốt một thời giandài, hai người ai đắp chăn của người đấy,

bây giờ Cố Tiểu Ảnh mới thấy ích lợicủa việc này, và nhất là vào lúc này thì đến một sợi lông của Quản Đồng cô cũngkhông muốn chạm vào.

Nhưng dường như tronglòng Quản Đồng lại không nghĩ như vậy,

bởi vì mỗi tối Quản Đồng và Cố Tiểu Ảnhvẫn ai ôm chăn người đấy, bây giờ họ lại nằm quay lưng vào nhau chập chờn ngủ.

Cố Tiểu Ảnh quayngang quay ngửa mãi thì mới vào giấc ngủ. Cả

đêm cô mơ không biết bao nhiêu thứ,mộng mộng mị mị mà chẳng nhớ được cái gì. Sáng hôm sau, lúc Cố Tiểu Ảnh ngủ dậythì thấy Quản Đồng đã đi làm

rồi. Động tác đầu tiên sau khi cô ngủ dậy chính lànhảy tới bàn trang

điểm, ngó thật sát gương mặt của mình. Sau khi xem xét kỹ lưỡng,cô thấy

mặc dù tối qua khóc một trận lớn như thế nhưng mí mắt không bị sưng

húplên, nên mới có thở phào nhẹ nhõm, bước vào phòng vệ sinh, rửa mặt

sạch sẽ.

Lúc rửa mặt thì

chẳnghề nghe thấy một tiếng động nào khác, nên Cố Tiểu Ảnh thấy bồn

chồn. Ra khỏinhà vệ sinh cô đi một vòng phòng khách, không thấy cái làn

đựng thức ăn của TạGia Dung đâu, biết ngay là mẹ chồng đã đi chợ, lại

bất giác thở phào một lần nữa.

Nhưng càng nghĩ càngthấy kỳ quặc, vì người có lỗi không phải

là cô, nên nếu có đi thì cũng không phảilà cô, thế thì làm sao mà cô lại phải thấp thỏm thế chứ, lại còn sợ người ta đimất nữa.

Nghĩ đến đây bỗng CốTiểu Ảnh ngẩn ra: hôm nay là thứ mấy

Đột nhiên cô như bừngtỉnh, hôm nay không phải là ngày khai

giảng hay sao? Chín rưỡi sáng chủ nhiệmkhoa sẽ mở cuộc họp toàn thể các

giáo viên, đặt mục tiêu cho học kỳ mới.

Lạy trời! Vẫn còn mộttiếng nữa!

Thế nhưng trường lạimới chuyển địa điểm – giờ ở vùng ngoại ô xa hàng mấy chục km!!

Trời ơi!

Trong chớp mắt, Cố TiểuẢnh chẳng khác nào được lắp thêm bánh

xe lửa dưới chân, vội vàng mặc áo sau đóxách túi chạy như bay ra ngoài!

Vừa ra tới cửa thì bỗng sựng lại như chợt nhớra điều gì – hình như sáng

ngày mai và chiều ngày kia Cố Tiểu Ảnh đều có giờlên lớp.

Nghĩ đến việc phảihai ngày liên tục đi mấy chục ki lô mét tới trường là Cố Tiểu Ảnh đã thấy đau cảđầu, nhưng việc phải ngày nào cũng

chạm mặt bố chồng còn khiến đau đầu hơn.

Nghĩ như vậy, Cố TiểuẢnh chân đã chuẩn bị bước ra ngoài rồi

thì lập tức quyết ðịnh quay lại ði vào tủquần áo lấy vali, nhét vào một

ðống thứ: quần áo thay ðổi, mỹ phẩm chãm sóc da,nýớc hoa, ðiện thoại di

ðộng, máy MP4, máy ảnh kỹ thuật số... Nghĩ thêm một látcô lại quyết ðịnh lấy túi ðựng máy tính xách tay ðem theo, rồi ổ cứng di ðộng...tóm lại

là cả một lô một lốc, nhét chật cả hai cái vali lớn.

Cố Tiểu Ảnh tay thì vộivàng nhét đồ, đầu óc thì nghĩ – nếu

như Quản Đồng có thắc mắc thì mình sẽ bảolà đến trường ở để tiện cho

việc đi lại – dù sao thì Quản Lợi Minh và Tạ GiaDung vẫn còn đang ở đây, nên Cố Tiểu Ảnh không thể nói là vì muốn rời khỏi nhànên mới tới trường ở được.

Luẩn quẩn một

hồi, tậntám giờ 50 phút Cố Tiểu Ảnh hai tay hai túi đồ, mới ngồi lên

được taxi. Sau khilên xe, cô mới