
hể nhịn nổi nữa Đoàn Phỉ đã bùng phát một cuộc cãi vã nghiêm trọng tới mứcchưa từng có trước đó với Mạnh Húc, cả buổi tối chỉ xoay quanh
một vấn đề: “Hoặclà mẹ anh đi, hoặc là tôi đi!”
Mạnh Húc đúng là thậtsự bất lực vì không biết phải làm thế nào mới có thể hài lòng cả hai người.
Mẹ đẻ anh đã hơn 60tuổi rồi, xa xôi cách trở tới đây chăm sóc con dâu, anh không thể tìm được lýdo gì để bảo bà quay về cả; còn vợ
anh thì sắp đẻ đến nơi rồi, mà tức giận tớimức run cả người như thế kia, lại không ngừng khóc lóc than vãn, như vậy chẳngthể tốt cho đứa trẻ
trong bụng một tí nào... Nhưng anh phải nói gì bây giờ?...Anh có thể nói được gì bây giờ?o:p>
Nói “mẹ hãy quay vềđi”... hay nói “em cưới anh thì phải chấp nhận đi”
hay sao??... Chẳng phải là cảhai cách nói đều là những hình thức bảo họ
tự sát??? Ngay lúc đó, Mạnh Húc muốnphát khóc đi được.
Đến cuối cùng, MạnhHúc bị dồn vào bước đường cùng, đành phải
gọi điện cho chị gái ở quê cầu cứu,quên hết cả thể diện mà kể lại đầu
đuôi câu chuyện cho chị gái nghe, rồi vannài chị hãy tìm ra lý do gì đó
để đưa mẹ về. Chị gái Mạnh Húc sau khi nghe xongcâu chuyện thì tức giận
vô cùng, đã lớn tiếng quát mắng Mạnh Húc trong điện thoạicả nửa tiếng
đồng hồ, nói rằng cha mẹ mất bao nhiêu công sức khổ sở để nuôi dạyhai
chị em nên người, thế mà giờ chỉ vì vợ mà Mạnh Húc dám đối xử với mẹ như thế,rồi chỉ trích Mạnh Húc cả một tràng giang đại hải.
Mắng chán chê rồi, bàchị cũng mủi lòng, cuối cùng vẫn phải
thương tình gọi điện cho mẹ đẻ, bảo là ởnhà có chuyện lớn, có thế mới
lựa lời tìm được lý do mà đưa được mẹ về lại tỉnhW, còn mâu thuẫn giữa
Đoàn Phỉ và Mạnh Húc cũng dần dần sau một thời gian hòagiải mới cơm lành canh ngọt.
Thế nên Đoàn
Phỉ bâygiờ mới bình yên vui vẻ, nhưng sâu thẳm tận đáy lòng cô vẫn buồn
rầu áy náy đếnmức ngay khi ngồi trên ghế sôfa, lắng nghe tiết tấu êm dịu lắng đọng của khúcnhạc đêm cô vẫn đúc rút ra kết luận: “Ruồi con à, em
phải khắc cốt ghi tâm haiđiều; thứ nhất, em đang rất hạnh phúc rồi; thứ
hai, dù cho em có hạnh phúc thếnào đi chăng nữa thì lúc nào cũng phải cố giữ được một cái đầu minh mẫn để sẵnsàng cho những điều phiền muộn sẽ
đột ngột xảy ra bất cứ lúc nào.”
Như một con quạ kêu“oa oa” từ đỉnh đầu bay qua... Cố Tiểu Ảnh
nhìn khuôn mặt sầu não của sư tỷ,không nói lời nào, cúi đầu trầm mặc.
Thế nhưng thực tế đãcho thấy, những lời bà chị này nói hoàn
toàn đúng, phiền muộn sẽ tuyệt đốikhông bỏ qua cho một ai hết.
Nguyên nhân bắt đầulà sau khi Cố Tiểu Ảnh rời khỏi nhà Đoàn
Phỉ, cùng với Hứa Tân đi dạo một vòngbách hóa, tất nhiên hai người chẳng thể nào ra về tay không – Hứa Tân tìm đượccho mình một bộ quần áo, còn
Cố Tiểu Ảnh thì cũng kiếm được một chiếc túi da giảmgiá
Về tới nhà, Quản LợiMinh trông thấy Tiểu Ảnh tay cầm theo hai chiếc túi bèn rất thắc mắc hỏi: “Saocon ra khỏi nhà mà xách hai túi gì
vậy?”
Cố Tiểu Ảnh
tronglòng nghĩ, bố chồng mình quả thật mắt còn tinh hơn cả mẹ chồng chứ
chẳng vừa,nhưng vẫn vui vẻ hòa nhã trả lời: “Cửa hàng bách hóa có giảm
giá, vừa qua mùađông nên đồ qua mùa được giảm giá 40%, chiếc túi này giờ con mua được với giá rấtrẻ.”
“Rẻ th́ tốt” – Quản LợiMinh vui ra mặt: “Thế là bao nhiêu tiền?”
“Giảm giá 40% th́ c̣nhơn 600 tệ” rồi Cố Tiểu Ảnh mau chóng
giải thích thêm: “Đây là túi da thật,bình thường phải được bán với giá
hơn 1000 tệ”
“Cái gì,
những 600 tệ?”– Nghe thấy thế con ngươi của Quản Lợi Minh trợn hết cả
lên như sắp rớt cả rangoài, suýt chút nữa thì nghẹn: “hơn 600 tệ một
chiếc túi bé xíu thế này?”
Nhìn bộ dạng tỏ vẻkinh ngạc khó tin đó của Quản Lợi Minh, Cố
Tiểu Ảnh lúc này mới ý thức được độnghiêm trọng của những lời nói của
mình, trong lòng thầm kêu khổ: “Sớm biết thếnày đã bảo là chỉ có 60 tệ,
trời ạ, trong “Băng dính hai mặt” chẳng phải cũngđã nói rồi sao, tuyệt
đối không được nói giá tiền thật cho bố mẹ chồng biết,sao mình lại có
thể ngu ngốc phạm phải sai lầm thế này cơ chứ!”
Nhưng Cố Tiểu Ảnhkhông hề ngờ tới, Quản Lợi Minh so với người đàn ông trong “Băng dính hai mặt”kia còn hiểu biết gấp bội, bởi vì ông
ta không đơn thuần chỉ nghĩ tới chuyệngiá cả hàng hóa thị trường, mà
thậm chí đã tỏ ý muốn điều tra việc phân chiathu nhập trong gia đình
rồi.
Quản Lợi Minh nghiêm khắc gọi Quản Đồng đang ở trong phòng đọc: “Quản Đồng,con mau ra đây!”
Quản Đồng ra khỏiphòng đọc, đứng nhìn hai người mặt mày ủ rũ: “Sao thế ạ, mẹ làm xong cơm rồi ạ?”
“Quản Đồng à, các concòn trẻ nên còn chưa tiền khó như thế
nào, thế mà đã dám phung phí như vậy, đợiđến khi về già, những lúc bệnh
tật ốm đau hay gặp phải tai họa gì thì biết làmthế nào?” – Quản Lợi Minh buồn rầu căn vặn – “Một chiếc túi thôi mà hơn 600 tệ,sao các con chẳng
biết tiết kiệm gì thế hả?”
Quản Đồng nhìn Cố TiểuẢnh đang đứng ngây như phỗng, lại thấy
chiếc túi trong tay cô, thì lập tức hiểura sự tình, bèn cất tiếng nói
với Cố Tiểu Ảnh: “Em về phòng thay quần áo đi, mẹnói sẽ làm món thịt bò
xào sả ớt cho chúng ta, chuẩn bị ăn ngay thôi.”
“Vâng!” – Cố Tiểu Ảnhngoan ngoãn đáp lời, nhìn lại Quản Đồng
đầy cảm kích, ch