
ao ba cũng không nhận ra Diệc Nam?”
Bạc Tự Thừa không cách nào giải thích nguyên do bệnh tình của Bạc Cận Yến cho cậu bé, chỉ nắm tay cậu bé đi ra ngoài: “Để cho ba ngủ tiếp, nó quá mệt mỏi rồi.”
Lần này Bạc Cận Yến cảm giác ngủ rất lâu, thế Diệc Nam mới biết bình
thường ba ngủ rất ít. Anh ít khi dám ngủ, nếu như không phải quá mệt mỏi đến ngủ mê man thì nhất định là dựa vào thuốc.
Cậu quá nhỏ, không rõ tại sao ba không dám ngủ, ông nội và bác sĩ
cũng không giải thích nguyên nhân này với cậu. Nhưng Diệc Nam cảm thấy
ba rất đáng thương, dường như cậu đã hơi hơi hiểu ra… nguyên nhân ba
không chịu về nhà.
Là sợ dọa mẹ, dọa đến em sao?
Lúc Bạc Cận Yến tỉnh lại lần nữa thì tinh thần đã khá hơn trước một
chút, chỉ là thoạt nhìn sắc mặt vẫn rất kém như trước, tái nhợt giống
như phủ một tầng sương trắng.
Anh xuống tầng thấy Diệc Nam vẫn ở đó, thân hình cao lớn lặng yên đứng im ở đầu cầu thang mà không dám đi tới gần con trai.
Diệc Nam cắn cắn môi, chủ động leo lên ôm chân của Bạc Cận Yến, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên lanh lảnh gọi anh: “Ba, ba tỉnh rồi à?”
Hốc mắt Bạc Cận Yến hơi nóng lên, anh cúi người ngồi xổm xuống, ngón
tay run rẩy vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai từng cái: “Con
trai.”
Diệc Nam cười, ngoan ngoãn ôm cổ anh, còn vuốt nhẹ lên hai má mịn
màng và cằm lún phún râu của Bạc Cận Yến: “Ba, ba có đau không? Chỗ nào
đau thì nói cho Diệc Nam nhé, Diệc Nam thổi giúp ba là hết ngay.”
Bạc Cận Yến ra sức ôm chặt bả vai con trai, yết hầu lên xuống, thật lâu sau mới khàn giọng đáp: “Ba rất đau… rất đau.”
Diệc Nam đau lòng nhìn anh, bàn tay nhỏ bé vuốt ve cánh tay rắn chắc
của anh: “Ba ngoan, có bệnh phải khám bác sĩ, khám xong sẽ không đau
nữa. Nếu ba sợ tiêm, Diệc Nam sẽ cùng tiêm với ba.”
Bạc Tự Thừa đứng trong phòng khách nhìn hết tất cả, trái tim như bị
một đôi tay vô hình bóp chặt. Kể từ năm năm trước, Bạc Cận Yến bắt đầu
phát bệnh, ông cũng không chỉ một lần hoài nghi là mình tạo nghiệp
chướng quá nhiều. Ông và Vệ Cần đều là người ích kỷ, vì tình yêu mà phụ
lòng quá nhiều người.
Cho đến khi những chuyện cũ kinh khủng kia lại bị vạch trần, ông mới
biết những sai lầm của mình có nhiều điều không hợp thói thường.
Con gái không muốn nhận ông, ông cô độc sống quãng đời còn lại cũng
không hề oán hận. Nhưng mà từ đầu đến cuối Bạc Cận Yến là vô tội, lại
thật giống như tất cả báo ứng đều rơi vào người anh.
Thế giới này vĩnh viễn không có hai chữ công bằng.
Bạc Tự Thừa ho một tiếng, tiếng nói cũng khàn khàn: “Lại đây ngồi đi, chắc chắn Diệc Nam đã bị dọa cho sợ hãi rồi.”
Bạc Cận Yến dẫn theo Diệc Nam ngồi xuống trên ghế sa lon, cậu nhóc
vẫn dính lấy Bạc Cận Yến, một chốc cũng không muốn tách rời khỏi anh:
“Mỗi ngày mẹ đều nhớ ba, buổi tối ngủ cũng sẽ cầm lấy hình ba nhìn thật
lâu.”
Bạc Cận Yến im lặng không trả lời, Diệc Nam lặng yên vài giây lại cẩn thận hỏi: “Ba, con có thể nói cho mẹ không? Nhất định mẹ sẽ cùng ba
khám bệnh, sẽ thổi giúp ba.”
Bỗng chốc Bạc Cận Yến cầm bàn tay nhỏ bé của cậu, vội vàng nói: “Không thể nói cho mẹ biết.”
Diệc Nam nhíu mày, Bạc Cận Yến nghiêm túc dặn dò cậu: “Diệc Nam đừng
nói cho mẹ, ba xảy ra chút vấn đề sẽ… sẽ làm bị thương đến mẹ và em.”
Diệc Nam ngu ngơ gật đầu, nghiêng đầu nghi ngờ nói: “Vậy ba sẽ về nhà chứ? Lúc nào có thể trị hết bệnh, sẽ xuất hiện trước khi Tiểu Bồ Đào ra đời sao?”
Bạc Cận Yến câm nín không trả lời được, từ từ rũ mắt xuống.
Diệc Nam thất vọng ngoắc đầu ngón tay: “Tiểu Bồ Đào sắp trào đời rồi….”
Hai tay Bạc Cận Yến cầm hai tay Diệc Nam xoa xoa hai gò má, chăm chú
liếc nhìn đôi mắt đen láy của cậu: “Con yêu, đồng ý với ba là không nói
cho mẹ. Ba sẽ về nhà sớm một chút, nhất định về sớm một chút.”
Diệc Nam nhìn sự kiên định trong mắt Bạc Cận Yến, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm, vươn đầu ngón tay út ra: “Nào ngoéo tay, ba phải tốt lên một
chút, con sẽ đến với ba nhé. Nếu ba có đau đớn, Diệc Nam sẽ thổi giúp
ba, ba phải dũng cảm hơn!”
Bạc Cận Yến chợt cười cười, ôm chặt con trai vào trong ngực: “Con trai, ba nhớ con.”
Hạ Miên phát hiện vài lần gần đây Diệc Nam đến Bạc gia thật thường
xuyên, nhưng mà cậu bé ở nhà cũng rất nhàm chán, bây giờ cô càng ngày
càng dễ mệt mỏi, cậu bé ở nhà chả có người bạn nào để chơi cả.
Cho nên cô đành để tùy cậu bé tự do hoạt động, dù sao mỗi tối cậu cũng sẽ về nhà.
Hạ Miên cũng không từ bỏ cơ hội tìm Bạc Cận Yến, thân thể cô đã không thể cả ngày đi lại xung quanh rồi, cho nên nhờ bạn bè chú ý giúp đỡ,
hơn nữa quan hệ của Mạc Bắc với mọi người rất rộng, Hạ Miên vẫn tràn đầy lòng tin.
Chỉ là có chút kỳ quái chính là, ngay cả những người bạn truyền thông của Mạc Bắc cũng hoàn toàn không có tin tức. Hạ Miên không nhịn được
nghĩ, Bạc Cận Yến không đến nổi biến mất tăm hơi chứ?
Quan trọng nhất là, hiện tại Hạ Miên cũng không xác định được rốt
cuộc Bạc Cận Yến bị bệnh gì, cho nên hoàn toàn không có phương hướng
tìm. Chỉ có thể không để tuyệt vọng, còn nước thì còn tát mà thôi.
Chuyện kỳ quái không ít, gần đây cậu nhóc cũng rất ít nhắc tới tìm ba rồi, hơn nữa mỗi ngày về nh