Teya Salat
Hơi Ấm

Hơi Ấm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325871

Bình chọn: 7.00/10/587 lượt.

ái giờ phút này

lại cáu gắt đáng sợ như vậy.

Lúc Bạc Cận Yến thấy cậu thì ngẩn người, phút chốc trên mặt xuất hiện sự kinh hoảng. Anh im lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của

Diệc Nam, cuối cùng quay người sang chỗ khác không nói gì thêm nữa.

Diệc Nam đứng thẳng bất động ở một bên, bàn tay nhỏ bé luống cuống kéo góc áo.

Cho tới giờ khắc này cậu cũng không hiểu cuối cùng đã xảy ra chuyện

gì và lý do ba không về nhà là gì? Còn có rốt cuộc là tại sao, tại sao

dường như ba thay đổi thành người khác.

Bạc Tự Thừa nhìn cậu nhóc bị dọa sợ, vội vã đi tới bên cạnh cậu, ôm

thân thể cậu nhóc không ngừng phát run lên vào trong ngực: “Đừng sợ,

chẳng qua là ba cháu chịu áp lực quá lớn, không phải cố ý quát cháu.”

Diệc Nam ngỡ ngàng đứng im tại chỗ, vài giây sau vẫn bướng bỉnh đi tới.

Cậu nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Bạc Cận Yến, sóng đôi với anh đứng ở

trước cửa sổ, vươn đầu ngón tay mũm mĩm dè dặt cẩn thận nắm lấy đốt ngón tay thon dài của anh.

Ngón tay Bạc Cận Yến khẽ run một chút, động tác cúi đầu của anh chậm lại, nhìn chăm chú vào cậu con trai vẫn còn nhỏ của mình.

Diệc Nam nhe hàm răng đều ra, vẻ mặt ngây thơ: “Ba, chúng ta về nhà đi?”

Giọng nói trẻ con trong trẻo to rõ quanh quẩn bên tai, Bạc Cận Yến

nhíu mày, ngón tay bị cầm cũng cứng ngắc run lên. Anh do dự trong phút

chốc, khẽ mở miệng: “Hiện tại ba… không thể trở về.”

“Tại sao.”

Vẻ mặt Diệc Nam lo lắng cầm tay anh thật chặt: “Em cũng sắp ra đời

rồi, ba không muốn gặp em à? Con đặt tên cho em rồi, mẹ và con vẫn chờ

ba trở về đặt tên khai sinh cho em đấy.”

Trên mặt Bạc Cận Yến lộ ra vẻ đấu tranh đau đớn, đầu ngón tay của bàn tay kia từ từ cong lên, ánh mắt nhìn Diệc Nam càng lúc càng sâu xa.

“Ba….” Dường như Bạc Cận Yến dao động, đôi mắt u tối trầm lắng nhìn chằm chằm biểu cảm trên vẻ mặt mong đợi của Diệc Nam.

Trong phút chốc, bỗng nhiên mặt anh lại biến sắc, vẻ mặt cứng ngắc rút ngón tay ra, hai tay che trán đau khổ.

Nhìn ra dược bộ dáng của anh dường như rất đau đớn, ngón tay trắng

nõn níu chặt lấy nhánh tóc đen nhánh, thân người cao lớn từ từ khom lưng xuống, cổ họng anh loáng thoáng phát ra tiếng không rõ: “Đưa nó đi,

đừng để cho con thấy nó….”

Diệc Nam bị anh đột nhiên phát sinh biến đổi cảm xúc dọa sợ lần nữa,

sững sờ tại chỗ đến quên cả phản ứng. Mà Bạc Tự Thừa nào còn có thời

gian nghĩ đến cậu bé, vội vã mở cửa gọi to một tiếng: “Lão Lưu, gọi bác

sĩ Trần!”

Diệc Nam ngây ra tại chỗ, nhìn Bạc Cận Yến bị Bạc Tự Thừa và Lưu quản gia cùng nhau vây chặt, bọn họ ấn anh ở trên giường. Lưu quản gia còn

đưa hai người đàn ông cường tráng đến, bọn họ cùng nhau ra sức giữ trên

hai cánh tay Bạc Cận Yến, bác sĩ Trần vội vã theo kịp lên tầng lấy ống

tiêm tiêm cho anh liều thuốc an thần.

Diệc Nam đã kinh sợ không nói nổi một câu nào, nhìn Bạc Cận Yến ở

trên giường ra sức giãy dụa, trên mặt lại càng xuất hiện biểu cảm nhăn

nhó đáng sợ.

Cậu chỉ là cậu bé mới sáu tuổi, thấy ba bị mấy người đàn ông cao lớn

trói chặt, bộ dáng đau đớn rên rỉ như thế khiến cả trái tim cậu đều run

rẩy.

Trong hốc mắt Diệc Nam tràn nước mắt, vài bước xông qua túm lấy tay

một người đàn ông rồi cắn, còn đánh người đó bằng cả chân tay: “Không

cho bắt nạt ba, không cho trói ba.”

Bạc Tự Thừa vội vàng bế cậu nhóc lên, cậu nhóc khóc đến quặn ruột,

khóc thút thít dang tay ra muốn sà vào trong lòng Bạc Cận Yến: “Ba, ba

đừng sợ.”

Bạc Tự Thừa tự nhận là một người đàn ông lòng dạ cứng cỏi lạnh lùng,

thấy cảnh tượng này trong lòng cũng chua xót không thôi. Ông ôm chặt

cánh tay yếu ớt của cậu bé, khẽ dỗ dành: “Diệc Nam ngoan, ba bị bệnh,

bác sĩ đang trị liệu cho ba.”

Diệc Nam khóc lắc đầu, liên tục gào lên: “Ông nội gạt người, ba rất

đau đớn, các người không nên trói ba, các người là người xấu.”

Bạc Cận Yến đã hoàn toàn không tự kiềm chế tỉnh táo như ngày xưa,

giống như bị mất lý trí, giống như cũng hoàn toàn không nghe được tiếng

Diệc Nam gào khóc, chỉ còn khuôn mặt dữ tợn trợn trừng người làm chế trụ mình: “Cút ngay!”

Bác sĩ Trần ở một bên gấp đến độ đầu đầy mồ hôi: “Trói chặt đi, đừng để anh ta động đậy.”

Chất lỏng trong suốt trong ống tiêm từ từ đẩy mạnh vào tĩnh mạch của

anh, biểu cảm nổi điên này của Bạc Cận Yến mới từ từ có khuynh hướng

chìm xuống, tiếng của anh dần dần nhỏ đi, tay chân có lực cũng xụi lơ đi chút xíu.

Diệc Nam ở trong lòng Bạc Tự Thừa trợn to mắt nhìn tất cả mọi thứ.

Bạc Tự Thừa cũng thở hắt ra, không nghĩ tới Diệc Nam xuất hiện không chỉ không giúp đỡ nổi, ngược lại kích thích Bạc Cận Yến phát điên.

Nháy mắt trong phòng yên tĩnh đi, đám người làm nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Bạc Tự Thừa đi tới đắp cho Bạc Cận Yến cái chăn, Diệc Nam cũng cùng

đi theo qua, bàn tay nhỏ bé kéo góc chăn áp lên thật chặt. Cậu nhìn lớp

mồ hôi thật mỏng trên mặt ba, vươn tay lau bớt đi giúp anh.

Nước mắt trên khóe mắt cậu còn chưa khô đi, Bạc Tự Thừa nhìn cảnh này đau lòng: “Diệc Nam bị dọa sợ à?”

Diệc Nam cúi thấp đầu nhìn Bạc Cận Yến, bàn tay nhỏ bé quệt nước mắt

trên mặt, chỉ là giọng nói vẫn còn ấp úng mang theo giọng mũi: “Ông nội, tại s