XtGem Forum catalog
Hơi Ấm

Hơi Ấm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325882

Bình chọn: 7.00/10/588 lượt.

u: "Tiểu bồ đào? Tiểu bồ đào? Đã nghe thấy chưa, đây là tên anh nghĩ ra nhé, sau này phải kính trọng anh, dám nghịch ngợm thì anh sẽ đánh em!"

Hạ Miên hé miệng cười ra tiếng, Diệc Nam nhìn khóe môi mẹ nhếch lên, lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Miên biết cậu nhóc là đang lo lắng cho mình, nhìn cậu nhóc nghĩ hết tất cả mọi cách trêu đùa cho mình vui, trong lòng cô vừa vui mừng vừa xót xa.

Thời gian mang thai của Hạ Miên ngày càng tăng, bụng cũng càng lúc càng lớn, chuyện đưa đón con liền giao cho thím Ngô. Đôi khi thím Ngô bận bịu không đi được thì tài xế của Bạc gia cũng sẽ hỗ trợ.

Hôm nay vừa đến lượt tài xế Bạc gia đón cậu nhóc, thế mà Diệc Nam gọi điện thoại về nói muốn đến Bạc gia ăn cơm với Bạc Tự Thừa, Hạ Miên do dự chốc lát rồi đồng ý.

Diệc Nam ở cửa nhà trẻ chờ mong tài xế Bạc gia, rầu rĩ không vui rụt đầu nhỏ lại.

Cậu rất ít nói dối, hôm nay lại nói dối mẹ, mắt thấy em cũng sắp ra đời nhưng mà ba còn chưa về, cậu phải giúp mẹ và em bé tìm ba trở về mới được.

Mấy ngày qua cậu lại xem đồ của ông nội mang đến cho em, phát hiện mấy loại bên trong đều đã từng thấy cùng với ba. Khi đó bởi vì cậu ganh tỵ nên cũng không cho ba mua gì cả, bây giờ suy nghĩ một chút, nhất định là sau này ba lại lặng lẽ đi mua, nhưng để cho ông nội đưa cho mẹ.

Nói như vậy, nhất định ông nội biết ba ở chỗ nào!

Xe của Bạc gia đến rất nhanh, tài xế mở cửa xe cho cậu, mỉm cười hỏi: "Hôm nay Diệc Nam về thẳng nhà à?"

Diệc Nam lắc đầu, nhìn chằm chằm chú tài xế: "Ông nội có ở nhà không?"

Tài xế khó hiểu gật đầu, chỉ thấy Diệc Nam lộ ra hàm răng đều trắng tinh, cười rạng rỡ: "Vậy đi tới chỗ ông nội đi."

Vẻ mặt tài xế cứng đờ, cười gượng đứng yên ở cửa nhìn về phía Diệc Nam: "Đi, đi đến chỗ tiên sinh à?"

Diệc Nam nghiêm túc gật đầu, đặt cặp sách nhỏ xuống bên cạnh ghế ngồi: "Bình thường ông nội ăn cơm một mình vốn rất cô đơn, cháu đến ăn với ông ạ."

Tài xế thật thà đứng im tại chỗ lo lắng gãi gãi đầu: "Cái này, chú phải hỏi tiên sinh."

Diệc Nam nhăn chân mày nho nhỏ lại, tựa vào trên ghế nhìn chằm chằm chú tài xế: "Cháu muốn đến nhà ông nội ăn cơm còn phải hỏi ông nội trước à? Nhà ông nội giấu bảo bối gì mà cháu không thể thấy sao?"

Tài xế lúng túng giật giật khóe miệng, đứa bé trước mắt này thật sự chỉ có sáu tuổi thôi sao?

Cái miệng nhỏ nhắn của Diệc Nam khẽ nhếch lên, cười xấu xa: "Chú à, mới vừa rồi chú còn nói ông nội ở nhà, câu trước không khớp với câu sau nhé, hôm nay thầy giáo mới vừa dạy cho chúng cháu xong đấy."

Cuối cùng tài xế vẫn lặng lẽ gọi điện thoại cho Bạc Tự Thừa, Bạc Tự Thừa im lặng một lúc lâu mới nói: "Đưa nó tới đi, để cho Cận Yến trông thấy nó có lẽ sẽ có giúp đỡ." Editor: Kentu.

Beta-er: Hàn Vũ Phi.

Bạc Tự Thừa chờ Diệc Nam ở phòng khách, ông không ngờ được cậu nhóc

lại thông minh cẩn thận như thế. Nhưng mà nếu cậu biết thì cũng không

cần phải tiếp tục giấu diếm nữa. Bao giờ ông cũng cảm thấy bệnh tình của Bạc Cận Yến là cần người nhà phối hợp mới có thể khỏi hẳn. Đáng tiếc

Bạc Cận Yến quá lo lắng đến Hạ Miên, luôn luôn không muốn lộ ra vẻ thảm

hại của mình trước mặt Hạ Miên.

Thời điểm Diệc Nam tới, vẻ mặt nghiêm túc còn hơi giận nhìn Bạc Tự Thừa: “Thế mà ông nội lại nghe theo ba lừa chúng con!”

Bạc Tự Thừa bị cậu nhóc chọc cho dở khóc dở cười, đưa tay vuốt tóc tơ mềm mại của câu, thở dài nói: “Là ông nội không tốt, hay là cháu yêu

gặp ba của cháu trước rồi nói sau.”

Diệc Nam nghi ngờ đi theo Bạc Tự Thừa lên tầng.

Lúc trước cậu cũng đã tới Bạc gia mấy lần, chỉ là cảm giác lần này

khác biệt, toàn bộ bồn hoa trên hành lang cũng không trông thấy, ngay cả cửa sổ vốn hấp thu ánh sáng sáng ngời cũng mới bị thêm rèm cửa sổ vừa

nặng vừa dày.

Diệc Nam được Bạc Tự Thừa cầm bàn tay nhỏ bé thật chặt, Bạc Tự Thừa

cúi đầu nhìn cậu, giọng nói buồn rầu: “Đừng sợ, đó là ba cháu.”

Dù sao Diệc Nam cũng là đứa trẻ, vẫn có hơi khó chịu, nhưng trên mặt đều là sự bình tĩnh tự nhiên: “Con chẳng hề sợ đâu.”

Cậu đi theo Bạc Tự Thừa tới cửa phòng ngủ của Bạc Cận Yến, cửa phòng

đóng chặt cũng không nghe hề nghe thấy tiếng vang nào. Bạc Tự Thừa giơ

tay lên gõ cửa, bên trong không trả lời, ông trực tiếp tra khóa cửa rồi

dẫn theo cậu nhóc vào phòng.

Người đàn ông bên trong đang ngồi ở phía trước cửa sổ, thoạt nhìn áo

sơ mi trắng hơi có vài có nếp nhăn, tư thế ngồi thẳng tắp lại có loại

hơi thở cô đơn trống trải. Anh nghe thấy tiếng vang cũng không hề có

chút động tĩnh nào, chỉ rũ mắt chú tâm vào chuyện của mình.

Diệc Nam thấy anh cầm bút máy trong tay, vẫn viết vẽ lên bản vẽ, cậu

ngẩng đầu lo lắng nhìn Bạc Tự Thừa, Bạc Tự Thừa cúi người ghé vào tai

cậu khích lệ nói nhỏ: “Đi qua đi….”

Diệc Nam lo sợ bất an nắm chặt nắm đấm, nhẹ nhàng cất bước đi qua.

Người vốn đang yên tĩnh vẽ tranh, bỗng tức giận quăng bút máy trong

tay qua, theo sau đó chính là một tiếng quát: “Con đã nói đừng ai đi vào mà!”

Lúc anh quay đầu lại trên mặt dữ tợn mang hơi thở tàn bạo, thậm chí

đáy mắt còn có tia máu đỏ ngầu kinh người, Diệc Nam không thể tin nhìn

Bạc Cận Yến, người cha lúc bình thường luôn hiền hậu từ