
không gặp bác Phương, rất nhớ bác
ấy.”
“Mình cũng không về. Mới ra đây được một tháng, hơn
nữa có thể tháng sau bố mình sẽ đến Bắc Kinh công tác, đến lúc đó cậu có thể
gặp ông ấy.”
“Mấy hôm trước cậu còn nói Đô Đô nhà cậu đã sinh, muốn
về xem mà.”
“Mẹ mình có thể chụp ảnh gửi cho mình. Cũng chẳng phải
chuyện gì lớn, cần gì phải đi qua đi lại.”
“Nhưng mình cũng rất muốn nhìn thấy cún con của Đô
Đô.”
“Lần sau đi.”
Sau đó là một mảnh yên lặng. Tôi cũng ngủ tiếp.
Khi tôi tỉnh lại, thầy giáo đã chuẩn bị thu dọn giáo
án. Tôi bắt đầu thu dọn sách vở, tạp chí, bút, đồ ăn vặt và mấy thứ lung tung
vào trong túi. Như Đình cười nói: “Lâm Lâm, cái túi của cậu thật là tốt, cái gì
cũng có thể cho vào. Mình cũng muốn mua một cái như vậy.”
Tôi nhìn túi của cô ta một chút! Khiếp! Cái đó dùng để
đi học sao? Xách một cái túi GUCCI đi học. Thật sự là sụp đổ một đời a!
Tôi nhếch miệng: “Cái túi này a, chỗ nào cũng có. Chỉ
50 đồng thôi. Cậu thích thì ngày mai vừa vặn mình đi siêu thị sẽ mua cho cậu
một cái. Thích màu gì? Có hai màu. Màu đỏ thẫm và màu xanh lục. Da cậu trắng,
dùng đỏ thẫm đi!”
Như Đình vội vàng lắc đầu: “Quá phiền cậu. Lát nữa
mình có thời gian sẽ đi. Cảm ơn cậu, Lâm Lâm.”
Tôi đảo mắt nhìn Phương Dư Khả, trong đôi mắt cậu ta
cũng có ý cười. Tôi đột nhiên nghĩ, tôi cần gì phải cố ý chỉnh Như Đình. Tuy cô
ta là tình đình của quân sư của tôi, nhưng nếu nói thật thì Như Đình cô nương
này cũng không cố ý chọc tôi, với tôi không thù không oán, cùng lắm cũng chỉ vì
Phương Dư Khả mà có lúc nói lòng vòng nói lắm chuyện chút thôi. Nếu tôi phản
kích cô ta, có vẻ hơi lòng dạ hẹp hòi.
Tôi cười cười nói: “Nói đùa với cậu thôi. Cái túi hàng
hiệu này rất hợp với cậu. Nếu cái túi này của cậu mà đeo trên tay tớ, không
chừng người ta còn tưởng tớ mua hàng giả ngoài vỉa hè nha.”
Như Đình vội vàng nói: “Sao có thể như vậy?”
Tôi xem dáng vẻ như trút được gánh nặng của cô ta, cảm
thấy có chút buồn cười, lắc đầu chuẩn bị bỏ đi.
Vừa đi được vài bước, Phương Dư Khả đã ở sau hô lớn:
“Chờ một chút.”
Tức cười, cậu bảo tôi đợi thì tôi sẽ đợi chắc. Tôi có
dễ dãi như thế sao? Tôi tiếp tục đi về phái trước. Phương Dư Khả đuổi theo,
ngăn tôi lại: “Nghe không hiểu người ta nói gì sao?”
“Cậu không gọi tên tôi, tôi sao biết cậu đang gọi ai
a? Có rắm nhanh phóng, tôi đây đang vội về ngủ tiếp.”
“Cô là heo chắc, đã ngủ cả mấy tiết học, còn ngủ tiếp?”
Phương Khả Dư có chút khó tin hỏi tôi.
“Xin lỗi, gần đây tôi đến kỳ sinh lý, người đặc biệt
mệt mỏi, giống như mang thai, đặc biệt thích ngủ. Nếu ngài có hứng thú, tôi sẽ
nói tỉ mỉ hơn. Ngài phân tích một chút, miễn phải công kích tôi.”
Phương Dư Khả nghẹn lời một lúc.
Tôi nói: “Không có việc gì thì tránh ra. Nếu không
người cản giết người, phật cản giết phật.”
Lúc này Phương Dư Khả mới nói: “Tháng sau bố tôi tới
Bắc Kinh, cô hỏi xem mẹ cô có muốn gửi gì lên đây hay không.”
Lòng tôi dễ chịu hơn một chút. “Tôi muốn nhờ bố cậu
mang mấy món chao đậu phụ thôn quê lên đây, ừ, bánh mật mẹ tôi làm cũng là
chính hiệu, bảo bác ấy đem một chút lên đây đi.” Tôi có ý dừng lại một chút,
thấy trên mặt Phương Dư Khả cũng không có gì biến hóa, nhất thời cảm giác thất
bại rất mạnh. “Nói đùa với cậu thôi. Không cần gửi gì cả. Chẳng phải toàn cầu
hóa rồi sao, ở Bắc Kinh cái gì cũng mua được. Cảm ơn a.”
(Món
chao đậu phụ: đậu hủ ủ cho lên men)
Phương Dư Khả không đáp lại tôi, chỉ nói, “Mùng một
tháng mười cô định thế nào? Hơn mười ngày nghỉ không về nhà chỉ ngủ thôi?”
“Bingo!” Nói xong tôi lập tức rời khỏi phòng học. Còn
nói thêm gì nữa thì oán niệm của Như Đình lại tăng lên.
Thật ra điều tôi quan tâm hơn chính là 1/10 Tiểu Tây
định làm gì.
Ở trường mà không có máy tính quả thật không tiện,
hiện nay làm gì cũng phải cần đến điện tử, làm một cái đề mục cũng phải chạy
đến trung tâm máy tính. Chỗ đó tuy rằng thu phí không đắt nhưng vẫn không bằng
đóng 5 tệ ở ký túc xá để độc hưởng, trung tâm máy tính thật sự không tiện. Chưa
nói đến vừa làm vừa ăn đồ ăn vặt, chân thối của bọn con trai bên cạnh cũng hun
tôi đến mức không chịu nổi nữa. Tôi quyết định mua máy tính.
Nhưng loại người dốt đặc cán mai về máy tính như tôi
đây thật sự đã gặp phải đề bài khó giải. Tuy Thung lũng điện tử và chợ điện tử
xung quanh đây rất nhiều, nhưng tôi ngu ngốc về máy tính, hoàn toàn xem không
hiểu quảng cáo của người ta về CPU, nội hạch ngoại hạch gì đó. Tôi hỏi Chu Lỵ:
“Chu Lỵ, cậu mua máy tính chưa?”
“Khi đỗ Bắc Đại, bố tớ đã thưởng cho tớ một quyển sổ
điện tử rồi. Nhưng tớ sợ mới vừa khai giảng đã mang theo một quyển sổ điện tử,
quá khoe khoang.”
“Khốn, cậu trực tiêp nói với tớ như vậy thì không khoe
khoang chắc? Tớ làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ra thẳng Thung lũng điện tử ở cửa
nam, đập tiền lên bàn: Ông chủ, bán cho tôi một cái máy tính a!”
“Cũng không tệ. Có khí phách, có cá tính của ông chủ
nhà quê, nhà giàu mới nổi. Ha ha… Cậu gọi Tiểu Tây ca ca của cậu ra giúp, còn
có thể sáng tạo cơ hội gặp mặt, thường xuyên qua lại mời ăn cơm, trước lạ sau
quen.”
“C