
ột cuộc bể dâu. Hoàn cảnh vừa thay đổi cũng sẽ theo gió bay đi. Sau
này, cô ấy ở trong ánh nắng, tôi ở trong bóng đêm; tôi ở trong đêm tối, cô ấy
lại ở ban ngày. New York và Bắc Kinh, cách xa nhau cả vạn km, cách xa tất cả
hồi ức.
Tôi không còn tin tưởng tình yêu nữa, ít nhất cũng
không tôn thờ nó nữa. Vì vậy tôi được giải thoát, tôi lại không còn ràng buộc,
tôi có thể tùy ý làm việc, học tập, vui chơi. Người khác đều nói tôi sống rất
phóng khoáng, rất chân thật. Tôi cười rất vui vẻ, ngay cả chính tôi cũng chưa
từng rõ mình là người như thế nào, bọn họ làm sao có thể nhìn ra?
Là một sinh viên khoa báo chí, ngày đó, sau khi thức
dậy, tôi bắt đầu lướt qua một số tin tức mới. Mười câu chuyện đứng đàu BBS của
Bắc Đại vĩnh viễn là tìm bạn trăm năm trên cầu Hỉ Thước. Tôi cười lướt qua,
định lên một trang web khác. Không ngờ chồng sách như núi hai bên bỗng nhiên đổ
xuống, một quyển sách dày đập thật mạnh xuống con chuột. Thông báo kia bị mở
ra, máy tính cũng chết cứng theo. Màn hình dừng tại “Bản thân, một cô gái
bé nhỏ, thích kết bạn, thích đọc sách. Đang tìm một vị ca ca: khí chất tôt,
hình tượng tốt, đồng ý làm công việc đặc biệt”.
Vì vậy, trong khi chờ máy tính phản ứng lại bình
thường, tôi trừng mắt nhìn mấy dòng chữ kia rất lâu, thuận tiện nghiên cứu lại
nội dung mấy lần. Tôi ngửi được mùi tin tức từ trong đó. Lòng hiếu kỳ bị kích
thích, tôi cũng chảy xuôi dòng, nghiền ngẫm gửi cho cô ấy một bức thư. Cuộc
sống nhàm chán, vẫn nên kiếm một chút chuyện thú vị để làm.
Không ngờ buổi tối cô ấy đã trả lời, miệng lưỡi trơn
tru, yêu cầu gặp mặt, có vẻ rất khẩn cấp. Trong lòng tôi cảm thấy phiền toái,
cảm thấy mình như nữ tử phong trần chuẩn bị đi thanh lâu kỹ viện, làm tôi cảm
giác chính mình thật tầm thường, càng trống rỗng hơn.
Vì vậy, lần đầu tiên trong đời, tôi vô cùng không có
phong độ mà cố ý đến muộn.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, không có gì ấn tượng.
Mặt mũi phổ thông, mặt tròn nhỏ, mắt một mí, hai chiếc răng khểnh, trên trán
còn có dấu vết mụn thanh xuân từng đấu tranh. Là mặt của người qua đường Giáp,
trang phục của người qua đường Giáp.
Giống như có lửa dưới mông, cô ấy không ngừng nhảy loi
choi, cực lực thuyết phục tôi tham gia sinh nhật Như Đình. Tôi thở dài trong
lòng, vòng tròn này sao lại nhỏ như vậy. Như Đình là đàn em cấp ba của tôi, mỗi
khi cấp ba hội họp, tôi thường gặp con bé. Thân quen hơn, con bé bắt đầu nói
thật lòng với chúng tôi, nói rằng mình thích người con trai như thế nào. Cho
tới khi vào đại học, tôi mới biết được người con trai kia tên gọi là gì, chỉ là
không có duyên kết bạn. Cô ấy muốn dùng Như Đình để dụ dỗ tôi, muốn tôi làm bạn
trai cô ấy, còn tôi cũng muốn nhân cơ hội này gặp anh chàng đẹp trai được xưng
là “người đàn ông tốt nhất thế giới” kia, theo nhu cầu, tôi đồng ý.
Ngày hôm sau, nhìn thấy cô ấy mặc một bộ tây trang đèn
sì, tóc đã cắt ngắn xuất hiện trước mặt tôi, tôi bỗng nhiên hâm mộ cô ấy. Tuổi
trẻ bồng bột phải chăng là thế này? Hay giống như tôi, nội tâm từ lâu đã héo rũ
như hoa khô, gió thổi qua một cái đều có thể rụng?
Trong tiệc sinh nhật, tôi làm quen với Phương Dư Khả.
Tôi trời sinh có khả năng quan sát nhạy cảm, tôi biết cậu ta hoàn toàn không
thích Như Đình. Khi nói chuyện với Như Đình, cậu ta tao nhã, không chút bối
rối; nhưng chỉ khi nói chuyện với cô ấy, tâm tình của cậu ta mới bị ảnh hưởng,
mà ánh mắt nhìn về phía cô ấy vừa yêu chiều, vừa đau thương. Nhưng đứng trên
lập trường của Như Đình, tôi sẽ không thông cảm với cậu ta, ngược lại, tôi ghét
cậu ta.
Tôi còn phát hiện, cô ấy là một cô bé rất thú vị, có
chút tinh quái, có chút chất phác, thô lỗ, ngốc nghếch, nhất là khi tôi không
tốn chút công sức làm cô ấy mất mặt trước người thương, tôi còn có một niềm vui
biến thái nho nhỏ. Tôi mặc sức cho những suy nghĩ đen tối, không biết vì cái
gì. Vì bất bình cho những tổn thương của Như Đình? Vì chế giễu? Hay vì kích
thích trái tim mà tôi cho rằng từ lâu đã bách độc bất xâm?
Vùi đầu vào cuộc thi hùng biện của hội học sinh một
thời gian, tôi gần như quên mất người này. Nhưng trong một ngày nào đó, tôi
phát hiện người này thần thần bí bí đeo khẩu trang. Không cẩn thận bị tôi giật
xuống, lộ ra một gương mặt méo mó. Tôi tiếp tục trêu chọc cô ấy, đặc biệt là
khi Phương Dư Khả ở đây, tôi càng thích thú khiêu khích cô ấy. Tôi dùng nước cờ
Như Đình, ác ý chế nhạo sự hèn nhát của Phương Dư Khả. Tôi dùng phương pháp
theo đuổi tình yêu trực tiếp và thuần khiết nhất để khiêu chiến với cậu ta.
Cuối cùng tôi phát hiện, mỗi khi tôi làm vậy, tôi càng ngày càng xuất phát từ
đáy lòng, càng ngày càng tới gần nội tâm chính tôi. Loại tâm tình này từ mấy
năm trước tôi đã hiểu rõ. Đây là tình yêu. Trong khi tôi đang lưỡng lự giữa bóp
chết nó hay cổ vũ nó, cô ấy thẳng thắn, lý lẽ mà từ chối tôi, còn giảng đạo lý
với tôi như với chị em tri kỷ, tôi cười khổ trong lòng. Tôi nghĩ, có lẽ tôi nên
tiếp tục phóng khoáng, tiếp tục chân thật thôi.
Khi tôi quyết định quên đi đoạn tình cảm như có như
không này, tôi lại nhận