Hoàng Qua

Hoàng Qua

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323583

Bình chọn: 9.5.00/10/358 lượt.

hưng phấn bắt đầu hô to –“BỌN _TA _ Ở _ ĐÂY_ NÀY”

Nhưng vì gió thổi mạnh, âm thanh có vẻ bị ngắt quãng, có cảm giác

truyền không được xa. Thúy Hoa cổ họng đều khàn khàn, ánh đèn cũng không hướng về phía này.

Sau khi Thúy Hoa khàn cả giọng chỉ có thể vỗ vỗ vào chân mình.

-“Người này thật sự là cái chày gỗ. Kêu lâu như vậy mà hắn cũng không nghe thấy.”

Đồng Hề nhìn thấy ánh đèn càng lúc càng xa cũng sốt ruột, bất chấp

nhiều thứ mà dùng hai vây vây quanh miệng, bắt đầu la theo Thúy Hoa.

-“CHÚNG _ TA _ Ở _ ĐÂY _ NÀY”

May mắn là, lúc Đồng Hề bắt đầu la to, ánh đèn giống như vừa nghe

thấy, liền hướng về phía hai người đi tới. Nhìn thấy vệt sáng ngày càng

gần, mãi đến khi Đồng Hề có thể nhìn rõ người đến đúng là Thiên Chính

đế. Trong tay hắn cầm theo một cái đèn bão. Nhưng chiếc thuyền nhìn rất

kỳ lạ, không có đầu không có khoang, dường như chỉ là một khối ván cửa.

Một người cầm lái đang cố gắng chèo.

-“Đồng Hề?”

Giọng Thiên Chính đế không biết vì vui mừng hay vì cái gì khác mà cực run rẩy. Đồng Hề cũng là lần đầu tiên nghe thấy giọng hắn như thế, ngày thường luôn rất bình ổn.

-“Gia.” –Lúc Đồng Hề phát ra tiếng, ngoài ý muốn mà đi kèm với tiếng

nấc. Khi nãy nguy hiểm đáng sợ như vậy nàng cũng không khóc, nhưng không biết tại sao lúc này mũi lại cay xè, nước mắt không kìm được rơi ra.

“Thuyền” của Thiên Chính đế nhanh chóng đến gần. Lúc này nước đã lui một chút nên hắn phải ngẩng mặt mới nhìn thấy Đồng Hề.

-“Nhảy xuống đây.” –Hắn vươn tay.

Đồng Hề không chút do dự buông nhánh cây ra, ngã vào lòng ngực hắn,

lần đầu tiên có thể khóc nức nở như vậy. Chỉ cẩm thấy hắn ôm nàng thật

chặt, áp bức đến mức hô hấp không nổi.

-“Không sao rồi, không sao rồi.”

Hắn vuốt ve tóc nàng, không ngừng hôn lên môi lên cổ nàng. Sau đó lại nâng mặt nàng lên, để lại chi chít dấu hôn nồng nhiệt. Đồng Hề chỉ cảm

thấy thân mình hắn run rẩy kịch liệt, ngay cả cánh tay ôm mình dường như cũng co giật.

Đồng Hề cứ ngơ ngác như vậy, mặc cho hắn hôn, ngay cả hô hấp cũng

quên mất, chốc lát quên mất xung quanh còn có Thúy Hoa và người lái

thuyền.

-“Khụ khụ. Ta vẫn còn ở đây.” –Thúy Hoa thật sự không thể không lên tiếng.

Đồng Hề nghe được tiếng Thúy Hoa mới xấu hổ chôn đầu vào ngực Thiên Chính đế, cảm thấy hai bên tai đều nóng như thiêu đốt.

Thiên Chính đế thì ngược lại, dường như không xảy ra chuyện gì, cũng khôi phục lại bình tĩnh mà nói:

-“Lạc phu nhân, cô cũng nhảy xuống đi.”

Đồng Hề lui đầu vào trong lồng ngực hắn. Trước đây vì sợ hãi nên thần kinh như thể bị kéo căng cũng cố gắng tỉnh táo. Lúc này nhìn thấy Thiên Chính đế, tâm cũng được buông lỏng. Trước mắt liền tối sầm, thân mình

rơi xuống, không còn ý thức nữa.

Lúc Đồng Hề tỉnh lại, nghe được tiếng gõ mỏ điểm canh, hẳn là giữa

giờ sửu và giờ dần. Nàng mở mắt, nhìn thấy Thiên Chính đế đang đứng

trước cửa sổ trông ra xa xa, cũng không biết là đang suy nghĩgì nhưng

lưng hắn giống như bị kéo căng vậy. Căn cứ vào những gì Đồng Hề quan sát lâu nay, hẳn là hắn đang cố gắng kìm chế cơn thịnh nộ.

-“Cô cô.” –Đồng Hề gọi một tiếng rồi lại tựa vào giường, mơ màng gọi Tề Vân.

Thiên Chính đế và Tề Vân đều cùng lúc quay đầu lại:

-“Ngươi mang cháo nóng tới đây.” –Hắn thản nhiên phân phó. Tình hình

này trông hắn cũng không tệ lắm, thậm chí còn hiện ra một chút ôn nhu.

Thiên Chính đế bước đến bên giường rồi ngồi xuống, đưa tay đặt lên trán Đồng Hề.

-“Cuối cùng cũng bớt nóng rồi.”

Tay từ trán Đồng Hề lại di chuyển đến bên tay nàng, nhẹ nhàng nắm.

Đồng Hề co rút người lại, không quen với việc hắn ân cần như vậy. Đặc biệt là lúc nàng sinh bệnh vốn đã quen với việc hắn chẳng bao giờ quan

tâm.

-“Thúy Hoa…” –Giọng Đồng Hề khàn khàn, nghe như mảnh sứ vừa vỡ. Nàng cả kinh.

-“Nàng bị lạnh, ít nói một chút.” –Thiên Chính đế cắt ngang lời nàng

–“Cô ta không sao, ta bảo người tìm được Lạc Thanh Phong rồi.”

Sau đó hai người lại trầm mặc, nhưng hắn vẫn không bỏ tay nàng ra,

nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay nàng khiến nàng mặt đỏ tai hồng. Cảm giác tê dại trong lòng bàn tay dần dần lại truyền vào tâm nàng.

Vì xấu hổ nên Đồng Hề cũng không dám nhìn Thiên Chính đế. Nàng rũ mắt xuống, nhất thời lại nhớ đến những lời của Thúy Hoa, cảm giác hai bên

tai đều nóng bừng.

Thiên Chính đế phủ tay lên.

-“Lại sốt sao?” –Hắn thấy sắc mặt nàng ửng hồng nên mới hỏi.

Đồng Hề bối rối dùng tay vỗ lên tay hắn, cũng bất chấp nghi lễ quân

thần gì, chỉ sợ hắn phát hiện suy nghĩ của nàng, càng nghĩ càng không

thể chịu nổi. Đây là nàng có tật giật mình, nghĩ hắn chỉ dùng tay dò xét mà có thể đoán được mình đang suy nghĩ chuyện gì.

May mà lúc này Tề Vân mang cháo bước vào, giúp Đồng Hề giảm bớt căng thẳng.

-“Đưa cho ta.” –Thiên Chính đế nói với Tề Vân, sau đó nhận lấy bát

cháo, múc một thìa đưa lên môi thổi thổi rồi mới đưa đến bên miệng Đồng

Hề.

-“Ta tự dùng là được rồi gia.” –Nàng khàn giọng nói.

-“Tay nàng bị thương.” –Thiên Chính đế nhìn nàng, ngăn động tác tay nàng lại, sau đó quay đầu nhìn Tề Vân không mấy hứng thú.

Tề Vân lúc này mới phục hồi tinh thần, cười cười nhìn Đồng Hề mở to m


Polly po-cket