Ring ring
Hoàng Qua

Hoàng Qua

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323754

Bình chọn: 9.5.00/10/375 lượt.

trị lũ lụt, chấn chỉnh triều chính. Đồng Hề

cảm thấy có khi mình còn nhớ những việc này rõ hơn hắn. Lúc nàng vào

cung gần như xem hắn như thần sống, mà điện thờ lại nằm trong lòng nàng.

Sau khi vào cung mới phát hiện ra hắn cũng chỉ là người bình thường,

có thất tình lục dục, cũng không có mặt tôn nhân đó. Cũng có đêm quá sức chịu đựng, nàng nhớ lại hết thảy những chuyện này, khiến nàng vừa

ngưỡng mộ hắn, lại vừa sợ hãi hắn, không biết làm thế nào để đối mặt

hắn.

Tay Đồng Hề sờ lên vết chai trên tay Thiên Chính đế, bỗng nhiên hắn

nắm tay lại, giữ tay nàng trong lòng bàn tay. Mặt Đồng Hề đỏ lên, trong

lòng căng thẳng muốn rút tay về nhưng không được.

-“Sao thế? Tấn vương phi lại tiến cung sao?” – Thiên Chính đế có ý châm chọc nói.

-“Không phải” – Đồng Hề vội vàng giải thích. Đây đúng là tự làm bậy không thể sống mà.

Thiên Chính đế xoay cổ một chút, nói

-“Nàng học từ ai chiêu này vậy? Cổ trẫm không còn đau.”

Đồng Hề trấn tĩnh được một chút mới thốt lên:

-“Phụ thân thần thiếp cũng có bệnh này, đọc sách lâu nên cổ bị đau,

cho nên thần thiếp từng đi thỉnh giáo một võ đại phu. Vị võ đại phu này

nói cổ bị đau, dùng tay ấn nguyệt rất có tác dụng. Thần thiếp học hắn

một khoảng thời gian, phụ thân cũng nói rất công hiệu.”

Đồng Hề nói xong, trong mắt như tỏa ra ánh nắng. Nhắc đến quá khứ huy hoàng của mình, tâm tình nàng luôn tốt như vậy.

Thiên Chính đế buông tay ra, Đồng Hề lại giữ tay kia lại giúp hắn.

-“Nghe nói nàng là nữ nhi Lệnh Hồ Tiến thương yêu nhất, nàng lại hiểu lòng người như vậy, hắn không đau mới lạ.”

Đồng Hề cảm thấy ngữ khí Thiên Chính đế không đúng, vừa ngẩng đầu lên lại bị hắn ngậm lấy vành tai mình.

Mắt Đồng Hề chợt lóe lên.

-“Hoàng thượng.” – Nàng kinh hãi hô.

Thiên Chính đế đã ôm nàng vào lòng ngực, định đặt trên long ỷ (19). Long ỷ này mặc dù là ghế, nhưng so với tháp thường cũng không nhỏ hơn

bao nhiêu. Chuyện này lúc Đồng Hề ở Hàm Nguyên điện cũng từng trải qua

rồi.

-“Hoàng thương, Hoàng thượng… giờ là ban ngày.” – Ban ngày tuyên dâm chính là việc thánh nhân cũng không tha thứ.

Thiên Chính đế bỗng nhiên cười, nhưng nụ cười tuyệt không trong sáng

gì, cũng không làm người ta cảm nhận được một chút ấm áp, ngược lại cảm

thấy hắn cười toàn thân càng lạnh.

-“Hôm nay Tấn vương phi không tới, ý Quý phi chẳng phải là muốn tự mình ra trận sao?”

Đầu Đồng Hề choáng váng, biết hắn hiểu lầm mình, hoặc căn bản hắn

cũng chẳng có hiểu lầm gì, chỉ đang muốn làm mình nhục nhã mà thôi.

-“Không phải, thần thiếp…”

Lời nàng chưa kịp nói hết đã bị hắn nuốt vào bụng. Hắn cởi đai lưng

nàng, trói hai tay nàng lại đặt lên bàn sách. Đồng Hề cắn chặt môi, lại

bị hắn bức mở ra. Hắn ngậm lấy môi nàng, dùng lưỡi liếm máu trên môi,

tựa như Tà Thần đang hút máu vậy.

Cứ như vậy hồi lâu, sau đó mới dần yên tĩnh. Hắn ôm nàng mang đến

trên long ỷ, cũng không có ý muốn cởi tay nàng ra. Nhìn ánh mắt nóng rực của hắn, Đồng Hề biết hắn còn chưa thỏa mãn. Thân hắn vừa muốn phủ lên

người nàng, ngay tức khắc nàng cảm thấy toàn tâm run rẩy.

Đau đớn vừa rồi còn chưa qua, linh quang trong đầu nàng chợt lóe,

nhất thời nhớ đến lời Mộ Chiêu Văn lần trước. Nàng nhân lúc lệ trong mắt còn chưa bay mất, vội chớp to mắt nói:

-“Hoàng thượng, thần thiếp mệt rồi.”

Đồng Hề nói xong không kìm được mà đỏ mặt. Nàng không biết tại sao

giọng nói của mình lại có thể yếu mềm lại có chút khàn khàn như thế.

Thiên Chính đế ngẩn người, có thể cũng không ngờ Đồng Hề lại nói vậy, trước đến giờ nàng lúc nào cũng chỉ một mực chịu đựng.

Hắn không nói gì, rất lâu sau mới kéo sát lại quần áo vừa mở ra của

nàng, lại cởi dây trói trên tay nàng ra. Đồng Hề lúc này mới run rẩy cầm quần áo, miễn cưỡng chỉnh trang lại, định rời khỏi long ỷ. Đây cũng

không phải chỗ nàng có thể ngồi.

Nào ngờ Thiên Chính đế lại phát hiện ra trên bàn có gì đó, hắn cầm canh hạt sen nàng mang đến hỏi:

-“Đây là cái gì?”

-“Đây là canh hạt sen?” – Đồng Hề trả lời như phản xạ có điều kiện.

Hoàng đế hỏi thì phải trả lời, mặc kệ nàng đang mệt, cũng không muốn nói nhiều.

-“Quý phi thật hiểu ý trẫm, làm sao nàng biết trẫm muốn uống canh hạt sen?” –Khóe miệng Thiên Chính đế tươi cười.

Đây là lần đầu tiên Đồng Hề nhìn thấy Thiên Chính đế mây mưa thất

thường xong lại có thể nở nụ cười. Hắn trước giờ đều nghiêm mặt không

nói lời nào đã rời đi. Nhớ lại lời hắn nói hôm trước, nàng mới bất giác

đỏ mặt. Lời hắn quá mức mập mờ lại có ý ám chỉ, đây không phải điều một

minh quân nên có.

-“Nàng không giúp trẫm thử canh hạt sen này trước sao?” – Thiên Chính đế đưa bát canh đến miệng Đồng Hề, tay múc một thìa cho nàng. Nàng kinh hãi lui về phía sau.

-“Thần thiếp sợ” – Đồng Hề nhận ra thân ảnh mình đang ngồi xổm trên

long ỷ, đầu rủ xuống, dáng vẻ không dám nhận – “Thần thiếp tự làm là

được rồi.”

Đồng Hề rũ mắt xuống, muốn cầm lấy bát trong tay Thiên Chính đế.

Vậy mà sắc mặt hắn nháy mắt lại trở nên lạnh lẽo, cầm bát đưa cho Đồng Hề:

-“Vây nàng đút trẫm đi.”

Đồng Hề tuy sửng sốt, nhưng cũng chỉ có cách tuân theo. Nàng cố nâng

cổ tay lên, ngấn đỏ t