
g lẽ mình cứ phải chấp nhận tiếp tục thất sủng?
-“Sao còn không đi?”
Đồng Hề nắm chặt tay lại, cắn môi, cũng không mở miệng. Thật lâu hắn
mới quay đầu, thấy dáng vẻ của nàng bèn lấy tay nâng mặt nàng lên, đối
diện nhìn hắn.
Nhưng nàng cung chỉ có thể nhìn hắn một thoáng, lại nhắm tịt hai mắt
lại, cánh môi hồng hơi run rẩy, giống như cánh hoa bị gió thổi qua. Ánh
sáng trong mắt hắn quá mức hút hồn, nàng cảm thấy thật dọa người.
-“Đồng Hề.” – Chỉ nghe hắn cúi đầu gọi một tiếng, giống như có vô vàn bất đắc dĩ và ẩn nhẫn. Chợt nàng rơi vào cái ôm của hắn, tay hắn gắt
gao ôm chặt lấy nàng, khiến ngực nàng bị ép đến đau đớn. Hơi thở trên
người hắn phát ra lạnh đến nỗi không thể hô hấp. Lòng nàng căng thẳng,
chỉ sợ chuyện đáng sợ đó lại sắp tái diễn.
Đồng Hề nhanh chóng tránh đi cái ôm của hắn, mà hắn cũng không đoán
được nàng sẽ phản kháng như vậy, không kịp trở tay. Đồng Hề tránh được
cánh tay hắn, đỏ mặt quay đầu lại.
-“Hoàng thượng, để tối…” – Thiên ngôn vạn ngữ đều trong lời nói.
Đồng Hề đỏ mặt bước nhanh ra ngoài, chỉ sợ hắn lại giữ lấy mình. May
mắn thay hắn không đuổi theo. Nàng cũng không biết thì ra nàng có khả
năng diễn trò thiên phú như vậy, lại dám chạy khỏi tay hắn, mà lạ là hắn cũng không hề giận dữ.
Gió ngoài điện cuối cùng cũng làm Đồng Hề ấm lên một chút. Nàng sờ
mặt mình, không dám tin nữ tử mê hoặc vừa rồi lại chính là nàng. Không
xấu hổ, không biết liêm sỉ, lại dám mở miệng thỉnh Hoàng thượng lâm hạnh mình.
Nghĩ đến hai chữ lâm hạnh, nhiệt độ trên mặt nàng lại mau chóng hạ xuống.
-“Nương nương, người không sao chứ?” – Huyền Huân tiến lên, quan tâm hỏi.
Đồng Hề lắc đầu, Huyền Huân đỡ nàng lên kiệu. Đồng Hề hồi tưởng lại
tình huống lúc nãy càng cảm thấy gần vua như gần cọp, hỉ giận của hắn
vừa trở tay đã thay đổi. Bản thân nàng hoàn toàn không thể nắm được tâm
tư của hắn.
Nàng đặt bàn tay lên ngực mới phát hiện đầu ngón tay lạnh lẽo, so với nhiệt độ trên mặt thật sự khác biệt. Vừa rồi nàng cực kỳ sợ hãi, sợ
rằng hắn truy cứu chuyện nàng kết giao với ngoại thần. Xem ra chuyện này nàng phải hoãn lại rồi.
Đêm nay mọi người ở Đồng Huy cung đều chờ tin Thiên Chính đế đến,
nhưng lại chờ được tin hắn đến Chiêu Dương cung. Đồng Hề cảm thấy lạnh
lẽo, nàng thật sự sợ hắn sẽ không đến, về sau nàng chẳng phải sẽ trở
thành Quý phi không con không sủng, thê lương cả đời sao?
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, trăng cũng lên cao, mới nghe thái giám báo lại Hoàng thượng giá lâm Đồng Huy cung.
Tâm Đồng Hề lúc này mới thả lỏng, vội bảo người đi hầu hạ.
Lúc Thiên Chính đế bước vào Đồng Huy cung lại không nhìn thấy Đồng Hề lên tiếp giá.
-“Quý phi đâu?” – Giọng hắn nói cũng không hờn giận gì.
Tề Vân vội nói:
-“Quý phi nương nương đã ngủ rồi.”
Tề Vân vốn là lão nhân trong cung, cũng không ngây ngô như Đồng Hề, giọng nói ám chỉ làm vẻ mặt Thiên Chính đế giãn ra không ít.
Hoàng đế giá lâm, cung phi không ra cửa nghênh đón đã là đại bất
kính, nhưng nhìn thấy nữ tử này có vẻ hàm ý như vậy, cho dù hắn là thiên tử cũng có thể khoan dung một lần.
-“Hương này…? – Thiên Chính đế nhíu mày.
Tề Vân nhanh chóng trả lời
-“Đây là Vân Nghi hương nương nương dặn đốt.”
Ngày thường Đồng Hề không dùng hương, nhưng hôm nay cũng không phải
ngày thường. Vân Nghi hương này hương vị ngọt ngào, có tính an thần, làm người ta tâm tình dễ chịu. Đồng Hề ngày thường không dùng hương này,
nhưng tối nay lại khác. Mùi hương mình không thích, chưa chắc người khác không thích.
Thiên Chính đế cũng không nói gì nữa, vén màn đi vào trong. Cung nhân hiểu sự tình cũng khép cửa lại. Gian phòng của Đồng Hề lại lặng yên
không một tiếng động.
Trên chiếc giường trầm hương khắc Cửu Long Tứ Phượng, màn đã sớm
buông xuống. Xuyên qua lớp tơ mỏng, bóng dáng một nữ tử như ẩn như hiện. Bốn phía tĩnh lặng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, tiếng hít thở khẩn trương của nàng như giăng đầy phòng.
Bước chân Thiên Chính đế mềm lại, nhẹ nhàng bước đến mở màn sa lên.
-“Nương nương” – Huyền Huân kinh hoảng chạy đến buồng sưởi phía đông.
Thúc Bạch đang giúp Đồng Hề tháo trang sức, thấy Huyền Huân như thế
bèn kinh ngạc. Trong cung hiếm khi có việc khiến Huyền Huân hoảng sợ như thế, toàn thân đều run rẩy.
-“Hoàng thượng, Hoàng thượng nổi giận.”
Đồng Hề đang tháo hoa tai, nhưng cũng ngạc nhiên quay lại
-“Chuyện gì xảy ra?” – Nàng đột nhiên đứng lên –“Tề Vân cô cô đâu?” – Mỗi khi Đồng Hề hoảng hốt liền nghĩ đến tìm Tề Vân thương lượng. Đây
giống như một thói quen.
Đồng Hề ở bên Thiên Chính đế tương đối lâu, hắn xưa nay vui buồn hay
giận dữ đều không để lộ ra ngoài. Chưa từng có người nào nhìn thấy dáng
vẻ tức giận của hắn. Đồng Hề sợ nhất chính là loại người như hắn. Hôm
nay hắn tức giận, nàng sợ tới mức run lẩy bẩy, đáng nói hơn là nàng lại
không biết là mình sai ở điểm nào.
Chẳng lẽ Tấn vương phi khiến hắn không thoải mái? Hay Tấn vương phi cũng thất sủng rồi?
-“Nương nương, Hoàng thượng bảo nương nương qua đó.”
Giang Đắc Khải đã đến cửa, vẻ mặt hắn cũng không tươi cười như thường thấy. Lúc