
quỳ xuống, cũng không dám cãi lại. Hoàng thượng là
trời, hắn nói cái gì thì là cái đó. Mình càng nói càng sai, chỉ sợ làm
hắn nổi cáu, huống chi nữ nhi trong gia đình đều đã đọc sách
giới>, trong đó viết: “Phu quân nói, không được cự tuyệt cũng không
được tranh cãi”. Đồng Hề từ nhỏ đã được thi thư hun đúc, lại càng không
quên những chuyện này.
Đợi rất lâu, Thiên Chính đế mới chậm rãi cầm tay Đồng Hề, đỡ nàng đứng dậy.
Đồng Hề vốn đang kích động, hơn nữa vừa bị Thiên Chính đế trách mắng, trước đây mặc dù hắn cũng đối đãi nàng không tốt, nhưng chưa từng trách mắng nàng, nhất thời trong lòng cảm thấy ủy khuất. Nàng đến gặp hắn,
hắn chắc cũng không muốn gặp nàng, không đến thì hắn lại cho rằng nàng
không có tâm. Chẳng trách lúc trước Tề Vân cứ bảo nàng tặng túi hương
cho hắn, quả nhiên mang hay không là chuyện của hắn. Nhưng nàng có làm
hay không, hẳn vị trí của nàng trong lòng hắn cũng chẳng hơn bao nhiêu.
Làm nữ tử nhu nhược vẫn hay hơn, cho nên khi Đồng Hề đứng dậy, tinh
thần dần buông lỏng, lệ tràn ra khỏi hốc mắt, phủ đầy hàng mi.
Sắc mặt nàng ửng đỏ, lệ tràn bờ mi, vừa trang nhã vừa điềm đạm đáng
yêu, lại không kém phần phong tình. Nàng vốn định lấy tay lau nước mắt,
nào ngờ Thiên Chính đế thế nào cũng không chịu buông tay nàng ra.
Mặt nàng càng lúc càng đỏ, lại nhớ tới cảnh tượng lần trước bị lâm
hạnh ở Hàm Nguyên điện, màu đỏ càng chuyển màu, xương quai xanh hơi lộ
ra cũng thấm màu hồng nhạt, dần dần chạy dài xuống.
-“Sao lại khóc? Chẳng lẽ trẫm trách sai nàng?”
Thanh âm Thiên Chính đế có chút khàn khàn. Vốn là một câu trách mắng, nhưng sao Đồng Hề cảm thấy chút ngữ khí quở trách cũng không hề có?
Giống như còn có ý hàm xúc, nhưng Đồng Hề lại nghĩ không ra được. Nàng
chỉ cần Hoàng thượng không nổi giận là ổn rồi.
-“Không phải, chỉ là bụi bay vào mắt nên mới…”
Đồng Hề che mặt, dù sao cũng không thể nói nàng bị hắn mắng đến khóc
được, huống chi cũng không thể tính là hắn đang mắng nàng. Nàng cứ thế
này trước mặt Hoàng thượng thì không hay.
-“Vậy để trẫm giúp nàng thổi.”
Thiên Chính đế đứng dậy, tay phải ôm lấy thắt lưng Đồng Hề, mặt càng cúi xuống gần.
Cả người Đồng Hề run rẩy, việc này nàng cảm giác được ngay, chỉ sợ là chạy trời cũng không khỏi nắng. Mắt nàng vội đảo qua mấy cành mẫu đơn
trên bát canh.
-“Đừng, đừng. Hoàng thượng, người dùng canh đi, để nguội rồi không tốt cho dạ dày.”
Đồng Hề nghiêng người, đem bát canh dâng trước mặt Thiên Chính đế.
Thiên Chính đế chẳng ừ hử gì, chỉ chăm chăm nhìn Đồng Hề hồi lâu.
Đồng Hề cúi đầu, cảm thấy chiếc cổ để trần của mình sắp bị ánh mắt hắn
xuyên thủng. Cuối cùng hắn cũng tiếp nhận bát canh. Lòng Đồng Hề giãn
ra, tựa như lông chim nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Thiên Chính đế lại ngồi xuống, múc một thìa canh cho vào miệng. Đồng
Hề nóng ruột, nhất thời bất chấp rút tay ra khỏi tay hắn. Thân mình hắn
đột nhiên cứng đờ.
Đồng Hề lấy chiếc thìa trong tay Thiên Chính đế ra, nóng vội tránh né hành động ám muội khi nãy, cũng quên mất phép tắc quy củ. Nàng đưa thìa đến môi mình, giúp hắn thử canh, lại lấy một chiếc thìa khác ra.
Đồng Hề không biết có phải trời đột nhiên chuyển tối hay không, ánh
mắt Thiên Chính đế vừa mới đó đã chuyển sang lạnh lẽo. Có thể là bản
thân nàng đa tâm cũng nên.
-“Hoàng thượng nhân lúc còn nóng thì uống đi. Thần thiếp cáo lui.”
Nàng không ngốc mà ngồi đây lâu với hắn đâu.
Tay Thiên Chính đế đã cầm chiếc thìa bên cạnh lên, bất chợt lại bỏ xuống, rút ra tấu chương tiếp tục xem.
Đồng Hề cảm thấy không ổn rồi, không biết nàng lại chọc giận hắn chỗ
nào. Nàng vốn định tự mình đến Hàm Nguyên điện thỉnh an, muốn nhắc nhở
hắn về chuyện phong hoa tuế nguyệt. Hắn đã rất lâu không sủng hạnh phi
tần rồi. Phụ thân nàng tuy rằng cực kỳ nghiêm khắc, nhưng mỗi đêm đều
cùng thiếp thất ngủ. Đồng Hề không nghi ngờ chuyện nam nhân cực kỳ háo
sắc, nhưng ở cạnh hắn lại không biết làm sao mới thốt ra được. Trực
giác cho nàng biết nói ra chưa chắc đã tốt, nhưng không nói thì càng
không tốt hơn.
Muốn nàng mở miệng xin Thiên Chính đế đến Đồng Huy cung, nàng thật sự làm không được.
Nhưng chỉ trơ mắt nhìn như vậy, mục đích của nàng cũng không đạt
được. Nàng không muốn lãng phí công sức, đã mạo hiểm chạy đến đây thì
phải bắt được lòng hắn, tránh để lần tới không phải chịu dày vò nữa.
-“Canh này không hợp khẫu vị Hoàng Thượng sao?” –Đồng Hề cẩn thận nói
Thiên Chính đế không nói gì, ánh mắt cũng không thèm nâng lên.
-“Vậy, thần thiếp hồi cung làm lại bát khác.” –Đồng Hề chuẩn bị thu thập chén bát.
-“Nàng nấu?” – Thiên Chính đế lúc này mới ngẩng đầu nhìn Đồng Hề.
Nhưng mắt nàng vừa chạm phải mắt hắn, lại như chuột thấy mèo. Nàng vội tránh đi, cúi đầu nói:
-“Là người trong cung thần thiếp nấu.” – Lời này của nàng là có ý tứ. Người trong cung không phải chỉ có cung nhân. Tâm ý của Tấn vương phi,
nàng cũng không muốn nhận bừa thành của nàng.
Thiên Chính đế lại quay lại mớ tấu chương, không thèm để ý đến Đồng
Hề. Nàng ở bên cạnh hắn một lúc càng cảm thấy lạnh lẽo. Nếu không thể
xoay chuyển tình hình này, chẳn